Phần Không Tên 2

113 10 7
                                    

Tôi thích cậu ta, một tên biến thái, ngốc nghếch luôn tạo ra những trò đùa vô bổ, một sinh vật siêu nhiên đúng nghĩa. 

Nghĩ đến đây tôi khẽ bật cười, thật khó hiểu nhỉ? 

Kou-kun, Aoi-chan, Akane-kun,.. hay là bất cứ ai đi nữa biết đến tình cảm này của tôi chắc hẳn sẽ nghĩ tôi là một người kì lạ, thậm chí là hồ đồ. Họ luôn miệng nói Hanako-kun là một bóng ma xấu xa, cậu ta lợi dụng tôi, cậu ta dùng mọi cách quái gở để vui đùa. Họ tạo dựng hình ảnh cậu ấy là một ác mộng trường học ghê sợ tàn ác. 

Cậu ấy là đối tượng mà tôi không nên thích nhất, thậm chí còn chẳng phải là một con người. Để thực sự định dạng được tình cảm này tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, tự giày vò bản thân, thử chối bỏ cậu ta,... nhưng kết quả đạt được lại khiến tôi bàng hoàng. 

Tôi chắc chắn không phải là người duy nhất đến tìm Hanako-kun, nhìn vào những điều cậu ấy đã và đang làm cho tôi khiến tôi phải tự hỏi rằng 'bất cứ ai đến tìm cậu, cậu đều bảo vệ họ như vậy sao?' . Tôi không hỏi nhưng tôi biết, nếu có hỏi tôi cũng sẽ chỉ nhận được một nụ cười ngọt ngào từ cậu mà thôi. 

Cho đến khi thích cậu tôi mới chợt nhận ra, một người mơ mộng chỉ đặt vào mắt mình những anh chàng đẹp mã xa vời như Minamoto-senpai như tôi thật ra cũng chỉ đang lừa dối chính bản thân mình mà thôi. Tự mình đặt ra mẫu bạn trai nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ để chiều theo ý thích nửa vời rồi nhầm tưởng rằng đó là điều mình khao khát. Câu trả lời thật ra đơn giản lắm, tôi khao khát chỉ cần một người luôn bên cạnh, một người quan tâm tôi, một người có thể thật sự chạm vào con tim sắp ngừng đập này. 

Cuối cùng vào những năm tháng cuối cùng trong cuộc đời mình tôi tìm được cậu, một người khiến cho tôi không thể rời mắt. Không cần phải là một nam tử bước ra từ trong giấc mộng hão huyền của tôi, lạ thay đó lại là người mà tôi không nghĩ rằng mình sẽ động lòng. Nhưng tôi tin rằng điều cậu ta khiến tôi thật sự thích cậu ta chỉ như là trong một đêm ngủ gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy, tôi gọi cậu ấy, dù trễ thế nào cũng chắc chắn sẽ nghe máy khẽ an ủi tôi 'tui ở đây, không sao cả' như thế là đủ rồi. 

Tôi chẳng mong điều gì quá xa xỉ như những giấc mộng tôi thường mơ kia, bạch mã hoàng tử ư, cao ráo tuấn tú ư,...

Không. 

Chỉ cần người luôn bên cạnh tôi không rời đi là được. 

Tôi cố gắng hỏi lí do cậu ta luôn bên cạnh bảo hộ tôi, hỏi mười lần cậu ta hết chín lần đã nửa đùa nửa thật cười nói 'tui muốn những ngày tháng cuối cùng cậu được thật sự vui vẻ'. 

Điều đó khiến tôi rất vui, tôi sẽ cố gắng tận hưởng từng giây phút này cho đến giây cuối cùng và dùng phút cuối nói với cậu rằng 'Tớ thật sự rất vui vẻ'. 

Vì là người trung gian nên số lần mà tôi đụng phải những sinh vật siêu nhiên xấu tính không phải là ít, hầu hết bọn họ đều muốn kéo tôi đến ranh giới, đôi lúc còn muốn tôi đổi mạng cho họ. Kì thực điều đó rất đáng sợ nhưng... trong cái đáng sợ đó có một điều tôi luôn chắc chắn, đó là cậu ấy sẽ đến cứu tôi. Đến sớm không bằng đến đúng lúc mà! 

Những câu chuyện nhỏ xíu về JSHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ