.02

360 37 2
                                    

Renjun tỉnh dậy thì mới có bốn giờ mấy sáng, cậu nhìn lên trên trần nhà, phòng ngủ của mình, Renjun nghĩ, cậu trở người quay về phía bên phải, khuôn mặt của Donghyuck đập vào mắt của cậu. Renjun có chút giật mình, cậu và Donghyuck không phải là lần đầu tiên ngủ cùng nhau, nhưng hôm qua cậu mới bỏ hẹn với Donghyuck. Nếu như là Donghyuck thì sẽ giận dỗi và làm lơ cậu như mọi khi chứ, sao hôm nay lại tốt tới mức không dỗi cậu mà còn ngủ chung nữa chứ.

"Renjun?" Donghyuck lấy tay dụi mắt, Renjun nhìn người bạn của mình mới ngủ dậy mà mắc cười. Donghyuck bây giờ đầu tóc như ổ gà, mắt hai mí bây giờ đã trở thành một mí. Renjun đưa tay vuốt tóc lại cho Donghyuck "Tao làm mày tỉnh giấc?" Renjun hỏi. Donghyuck dựa đầu vào vai của Renjun khẽ gật đầu miệng vẫn nói những câu trách móc vì Renjun đã thất hứa với cậu. Nhưng vì vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên những lời nói của Donghyuck lại biến thành những lời làm nũng không có tí nào của sự đe dọa.

"Mai mày có đi làm không?" Renjun để Donghyuck nằm trên tay mình, cậu đưa tay vuốt nhẹ lấy khuôn mặt của Donghyuck. "Mai tao được nghỉ vì không có bệnh nhân."

"Ngày mai, tao muốn mày phải đi chơi với tao. Tao có chuyện muốn kể với mày..." Donghyuck ngày nói càng nhỏ, người cũng ngày càng rút vào trong người của Renjun. "Mai tao được nghỉ bù, tao với mày sẽ đi chơi tới tối." Renjun thì thầm trong tai của Donghyuck, cho tới khi Renjun chắc rằng Donghyuck đã ngủ thì cậu cũng từ từ thả lỏng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

"Renjun! Renjun! Dậy mau!" Renjun cảm thấy mình đang mơ, một giấc mơ không thể nào có thật. Renjun mơ thấy Donghyuck đang gọi cậu dậy, là Donghyuck gọi cậu dậy, Donghyuck gọi Renjun dậy. "Renjun!"

Renjun giật mình nhìn lấy Donghyuck, cậu đưa tay nhéo má Donghyuck "Woah, hôm nay Donghyuckie tự dậy được mà không cần người gọi dậy kìa." Donghyuck vỗ mạnh vào tay của Renjun, trừng mắt một cái nói "Đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng. Mày phải giải thích vụ hôm qua đó, tao còn dỗi mày í!" Renjun nhìn Donghyuck bỏ đi, cậu bây giờ mới cảm thấy đây là Donghyuck của cậu.

Renjun bước tới phòng ăn thấy Donghyuck gần như đã ăn xong bữa sáng. Renjun rõ ràng là cố ý ngồi kế Donghyuck nhưng cậu ta lại đứng dậy bỏ đi rửa chén tỏ vẻ không thấy cậu.

Lại dỗi mất rồi. Renjun nghĩ

Renjun cũng lẽo đẽo đi theo Donghyuck tới bồn rửa chén, tay cậu vòng qua eo Donghyuck "Cậu ốm quá rồi đấy." Donghyuck chỉ khựng lại vài giây rồi sau đó lại tiếp tục rửa chén, mặc kệ Renjun. "Hôm qua là tao sai vì đã thất hứa với mày, tao xin lỗi mày, Donghyuck. Không phải hôm qua mày nói tao phải ở bên mày một ngày sao? Giờ lại tránh tao, mày làm tao buồn đó. Và nếu mày muốn nghe, tao sẽ kể cho mày chuyện tối qua, nguyên nhân khiến tao thất hứa, Donghyuck."

"Tốt nhất là nên như vậy, Renjun à."

Thế là trong bữa sáng của cả hai, luôn có tiếng của Renjun kể chuyện về đêm hôm qua và tiếng tạch lưỡi và đầy lời cà khịa Donghyuck đối với cái thái độ rớt liêm sỉ vào tối hôm qua. "Ủa mà người đó tên gì? Nãy giờ kể quá trời mà cũng không có nói cái tên cho tao nghe." Donghyuck để lại Renjun ở lại nhà bếp dọn dẹp, còn cậu thì đã sớm an toạ ở cái sô pha ở phòng khách.

|Renjun-Donghyuck|00lines|NCT Dream| 𝑻𝒘𝒐 𝑭𝒓𝒊𝒆𝒏𝒅𝒔Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ