2.

667 89 13
                                    

Jisung chắc chắn không phải một người bạn đồng hành hợp ý, Hyunjin có thể khẳng định thế. Nhưng chẳng hiểu sao chuyến du lịch này của cậu lại luôn dính liền với nó. Từ lúc đi ăn, đi thăm quan, đi ra phố cậu đều có thể "tình cờ" gặp được nó với tần suất nhiều đến đáng ngạc nhiên. Và cứ hễ đụng mặt nhau như vậy là y rằng nó sẽ lại bám lấy cậu.

Trêu chọc cậu.

Lảm nhảm với cậu.

Làm cậu phát điên.

Ờ, và chính là lúc này đây, cậu chỉ định ra biển đi dạo chụp choẹt chút thôi, vậy mà cái dáng người nhỏ nhỏ phía xa đang vẫy tay khí thế với cậu đã làm cho tất cả dự định ấy của cậu như tan nát.

Jisung phấn khích chạy đến chỗ Hyunjin, cậu có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn loảng xoảng theo từng bước chạy của nó. Cứ như thứ Jisung dẫm lên không phải là bờ cát mịn màng mà là tâm trí của cậu vậy.

Jisung đứng trước mặt cậu, giờ thì bộ đồ đi biển sặc sỡ của nó đã không còn kì dị. Nhưng Hyunjin vẫn thấy ở nó có gì đó rất khác với tất cả mọi người xung quanh. Có thể là mái tóc rối-một-cách-có-trình-tự của nó, có thể là đôi mắt sống động đáng ngạc nhiên, hay cái miệng luôn nhếch lên đây ranh mãnh. Lại càng có thể là do ở nó luôn chứa đựng một thứ năng lượng lại kì, hút chặt sự chú ý của người khác. Như ngay lúc này đây, nó ở ngay đối diện cậu, mắt cong cong, miệng hơi mím (mà Hyunjin tin rằng nó sẽ lại trở nên tía lia sớm thôi), cả người đẫm nắng. Hyunjin muốn đưa tay dụi mắt một chút, vì nó có ảo giác như nắng đang chảy tràn từ người Jisung ra ngoài chứ không phải ngược lại.

Jisung cứ đứng như vậy một lúc, cũng không mở miệng nói câu nào với Hyunjin trước. Rồi nó bất ngờ chẳng nói chẳng rằng vươn tay kéo cậu chạy đi.

Hyunjin cảm thấy hành động này thật điên rồ, và nếu muốn cậu cũng có thể dễ dàng giật tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của Jisung. Nhưng cậu lại không làm thế, và cứ để mặc Jisung lôi lôi kéo kéo mình chạy. Bởi vì...cậu không thể phủ nhận cảm giác này rất tuyệt, gió xới tung tóc lên và trượt mơn man qua da thịt, bàn chân trần của cậu dẫm lên mặt cát mịn màng bỏng rẫy. Cảm giác bồng bềnh tựa đang bay này khiến Hyunjin không thể dừng lại.

Cuối cùng thì Jisung cũng ngừng chạy. Hyunjin cứ ngỡ mình mới chạy được tí chút, nhưng sự thật là cậu nhận ra mình đang thở hổn hển, Jisung bên cạnh cũng không khá hơn.

"Sao? Vui lắm à?" Jisung cười rộ lên thích thú "Bóp tay tôi chặt vậy?"

Hyunjin hơi nảy người, vội buông tay Jisung ra. Lúc này cậu mới để ý đến xung quanh mình là một bãi tắm vắng hoe, chẳng có người khách du lịch nào ở đây cả.

"Sao lại ra đây?" Hyunjin hỏi, mặc dù cậu cũng chẳng khoái việc có một tá người lạ xung quanh mình lắm, nhưng bỗng nhiên cho cậu tới một khoảng không gian rộng lớn không người thế này, thì cậu vẫn tạm thời chưa thích ứng kịp.

"Cậu không định chỉ đi vòng vòng bờ biển và chụp ảnh đấy chứ?"

Cơ mặt Hyunjin cứng lại. Cậu vốn định thế thật.

"Thôi nào, ở đây không có ai. Xuống dưới kia và làm gì cậu muốn đi!" Vừa nói Jisung vừa vươn tay toan kéo máy ảnh của Hyunjin xuống.

✓ HyunSung/HwangHan | Gặp nhau giữa mùa hèNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ