Chương 19 "Sẽ..... viên mãn"

4.1K 247 2
                                    

Đỗ xe cẩn thân, kéo tay tôi bước vào còn ghé tai nói nhỏ

"Bí mật bên trong"

Phòng khách chiều nay đông vui hơn hẳn, ba đang ngồi đối diện với ba mẹ Vương. Không lẽ đây là bất ngờ em đề cập đến sao? Trên mặt họ hiện rõ sự nghiêm túc. Ánh nhìn mẹ Vương vui lên trông thấy, vẫy tay lên tiếng.

"Về rồi đó à, A Chiến lại đây ngồi với mẹ"

Ngồi với mẹ sao? Lần đầu bà xưng như thế nghe có chút lạ lẫm. Nhất Bác sải chân bước trước, kéo nhẹ ghế đến độ không phát ra tiếng động. Mỉm cười mời "vị thai phụ" này ngồi xuống, còn tay đặt lên lưng ghế đứng phía sau. Hơi khom người thì thầm" em biết điều anh cần là gì mà"

Không khí lại trở nên im lặng vì thế ba nhanh tay rót tách trà mời khách, ngã người ra sofa chân bắt chéo mở lời trước.

"Chẳng biết anh chị ghé thăm nhà, thất lễ quá rồi!"

Vị trưởng bối ngồi đối diện nhắc tách đưa đến môi, thổi thổi xác trà sau đó uống cạn. Đặt tách trống lại bàn, cười đôn hậu

"Anh thông gia này thất lễ gì chứ, tôi đến đây là bàn chuyện hai đứa nhỏ"

Cứ nghĩ về nhà sẽ được ăn vậy mà phải ngồi đây nhìn người lớn tiếp chuyện. Ba vỗ đùi cười lớn như thể đang tâm sự với những bạn già trong hội.

"Vậy anh chị định bàn thế nào?"

Mẹ Vương không để bác trai đáp lời mà nhanh miệng hơn, sự vui mừng vẫn hiện rõ trên gương mặt.

"Tất nhiên là cưới rồi, còn mau mau rước về nữa chứ. Thằng bé mang thai ở đây toàn là đàn ông tay chân vụng về tất nhiên không có kinh nghiệm. Tôi dù gì cũng từng trải qua hết một lần"

"Phải rồi, nó phiền chết đi được anh chị rước nhanh nhanh dùm tôi"

Ba đỡ nào chê đứa con trai duy nhất trước mặt nhiều người thế chứ. Làm hơn mình ế từ thuở nào, chí ít cũng có người theo đuổi mà, chẳng khác gì đang rớt giá thảm hại.

"Ba à!"

"Ba nói không đúng sao?"

Hai bác đồng lúc nhìn về hướng này bật cười thành tiếng, Nhất Bác im lặng nãy giờ thấy vậy đành buộc miệng cất lời.

"Mọi người đừng chọc Chiến ca nữa, con có một thông tin quan trọng cần nói"

"Chuyện gì?"

"Anh ấy đang mang thai"

"Mẹ tưởng con nói chuyện gì, a Chiến mang thai không phải đã biết lâu rồi sao"

Ý cười càng nhiều hơn "Là song thai đó Ba Mẹ"

"Thật sao? đúng là nhà ta có phúc"

Nghe đến đây tay bất giác xoa xoa vào bụng, nhìn mọi người vui mừng như vậy. Quyết định lúc xưa, thật may khi không thực hiện nó.

Sau khi bàn xong mọi chuyện cũng gần 1 tiếng sau, đi đến quyết định ngày kia rước tôi về Vương gia cho bà tiện bề chăm sóc. Còn việc làm đám cưới, đợi khi nào sinh xong bảo bối rồi tổ chức cũng chưa muộn. Đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm một tý cũng chẳng sao. Bởi vì bây giờ tuy đợi nhưng bản thân đã có một danh phận rõ ràng. Phải, trải qua những ngày giông tố cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mai.

(BJYX) KẺ ĐẾN SAUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ