- Em vào không?
Kai bước xuống chiếc xe đạp màu tím hỏi.
- Thôi anh vào mua một mình đi, em ở ngoài trông xe cho.
3 mẹ con cô cũng vừa mới về nhà lúc nãy, chợ ở Hàn đúng là vui thật, bán bao nhiêu là thứ cho riêng mình. Nhà cô lúc này chưa có chị giúp việc nên cơm trưa vẫn chưa nấu và Kai lập tức đề nghị ăn ngoài, thực hành ngay cái danh sách những quán ăn ngon gần nhà mà cậu tìm được nhờ làm phiền bác lái xe, rốt cuộc cũng chỉ để thoả mãn cái sở thích ăn uống của mình. Mẹ cô thì cũng quá mệt để nấu một bữa trưa hoành tráng nên đành thuận theo ý của Kai.
- Dạ cho con 5 phần đem về đi ạ.
Sau khi đắn đo một lúc thì anh trai cô quyết định sẽ ăn cơm trộn như ý của cô và mẹ thay vì mì lạnh. Cơm trộn không phải cô chưa ăn nhưng theo cô biết Anyang - nơi cô đang ở là cái nôi truyền thống Bibimbap không có ở đâu bằng nơi đây cho dù là các thành phố khác của Hàn Quốc huống chi là nước Úc xa xôi như cô. Với lại bác tài xế cũng cực kỳ khen ngợi quán gần nhà cô, không chỉ có Bibimbap cực ngon mà còn nhiều thứ khác nữa, quán ăn nhà họ Manoban.
Ba mẹ cô vẫn đang suy nghĩ có nên thuê người hay không hay là cả nhà cùng nhau chia ra làm như ở Úc. Bây giờ mọi việc vẫn ổn nhưng chắc tới khi mẹ mở tiệm thuốc thì chắc họ cũng sẽ suy nghĩ lại thôi: nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ biết bao nhiêu thứ để mà làm, mà nhà ở đây cũng lớn hơn nhà cũ nhiều nên thuê một người thì cũng dễ hiểu thôi. Không phải là họ tiết kiệm hay keo kiệt gì chỉ là họ muốn hai anh em cô biết cách chia sẻ phụ giúp ba mẹ và bù lại hai đứa sẽ có những khoản tiền cũng kha khá gọi là lương trong tháng, làm nhiều được nhiều còn làm ít thì được ít.
Trong quán, Kai thật sự choáng ngợp trước những gì mà mình nhìn thấy, cầm cái menu được ghi nắn nót bằng nét chữ con gái cậu đem ra hỏi em mình về mấy món ăn thêm.
- Thôi bác cứ lấy hết mỗi thứ một chút đi chứ em con với con cũng không biết mất cái đó là sao nữa, ăn thử cho biết.
Cậu cười rồi gấp chiếc chiếc menu lại đặt ngay ngắn về chỗ cũ.
- Hình như cậu là con trai cả của bác sĩ Kim phải không?
- Dạ phải mà bác kêu con bằng cháu thôi chứ cậu gì, em gái con ở ngoài đó.
- Đứa con gái lớn của bác lớn hơn con mấy tuổi mà nhỏ con lắm.
- Chị đi học hả bác, sao con không thấy?
Kai nhìn xung quanh cái quán nhỏ chỉ thấy bà Manoban và cô con gái nhỏ đang làm nốt mấy phần cơm.
- Không, nó đi làm vì nhà nghèo quá nên nó phải nghỉ học phụ tiền cho bác, ba nó bệnh nên chật vật lắm con ơi.
- Bác trai bệnh sao vậy bác?
Kai thật tình hỏi, cảm thông cho bà chủ có khuôn mặt già cỗi kia.
Bà Manoban cũng thật thà kể hết về bệnh tình của chồng mình và cũng không giấu diếm ý định nhờ sự can thiệp giúp đỡ của ba cậu bé trước mặt.
- Bác chờ con một tí.
Kai nói xong bước ra ngoài gọi em gái của mình.
- Em gái, vào đây coi giúp bác đây vết thương này với.
Cả Kai và Jisoo đều thừa hưởng dòng máu bác sĩ từ ba mẹ của mình, cả hai sau này đều sẽ theo nghề bác sĩ như họ. Jisoo mặc dù chưa được đào tạo thành bác sĩ qua trường lớp nhưng những bài học từ ba mẹ cô và những quyển sách dày cộp trong tủ sách khổng lồ ở nhà thì cũng giúp cô có kha khá số kiến thức g học đủ để nhận biết một số bệnh và các loại thuốc.
Lisa một bên xách giỏ trái cây nhỏ của bà chủ nó cho, tay còn lại thì lắc lư cái hộp không mẹ nó đựng phần thức ăn sáng của nó, tâm trạng nó có vẻ khá thoải mái và hình như nó đang vui. Xong việc buổi sáng thì nó về nhà ăn trưa rồi lại qua nhà Mark tiếp tục công việc buổi chiều. Nhíu mày nhìn chiếc xe đạp màu tím đỗ trước của nhà nó, chiếc xe đạp trông rất đẹp và lạ không giống loại xe đạp bình thường kẻ đây, chắc là đắt lắm. Bao giờ mới có đủ tiền mua một chiếc xe như vậy cho Lili đây?
Nó tự hỏi rồi tự lắc đầu cười buồn với suy nghĩ của bản thân. Lách qua chiếc xe nó bước vào trong. Tím quá, thậm chí cái mũ trên giỏ xe cũng tím nốt.
- Con về...rồi...đây.
Nó cứng người, há hốc mồm khi thấy ở trong nhà nó, tại sao cô lại ở đây lại còn vào tận phía nhà trong chứ không phải ngoài quán ăn.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Nó hỏi, không có gì nhận thấy có cái gì kì lạ trong giọng nói đó, lồng ngực nó rung lắc dữ dội còn cái đầu nó hoạt động hết công suất tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên đời "Có khi nào cô tới tìm...điên thật mày nghĩ cái quái gì vậy...đồ điên..." hay là "Cô tới đây ăn rồi muốn đi ấy nên mới vào nhà mình...chắc là vậy rồi". Buồn cười hơn là nó cứ đứng yên như tượng, không dám bước vào nhà cũng không thể quay ra bỏ chạy khỏi cô, cứ đứng đó nhìn cô không chớp mắt, nó bị cô hớp hồn thật rồi.
- Lisa, con vào đây.
Tiếng mẹ nó phát ra từ phòng của ba nó "Cô...bác sĩ Kim...ba nó...đúng rồi...ba nó...". Lật đật bỏ mấy thứ lỉnh kỉnh ở trên tay xuống một cái bàn gần đó rồi chạy vội vào nhà trong.
- Ba bị gì hả mẹ, có sao không?
Ba nó kể từ lúc đột quỵ sinh ra bao thứ bệnh lặt vặt khác, không biết trước điều gì mới hôm qua thấy khoẻ, ăn uống tốt rồi hôm sau lại sốt rồi tùm lum những thứ khác. Có lần ông bị nấc cục hai ngày liền, tưởng không có gì rốt cuộc lại phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ nói ông không như người bình thường đột quỵ phân nửa, não cũng liệt rồi, có vấn đề nên mới như vậy.
- Không có gì đâu. Mẹ nó cười trấn an.
- Con vào phòng đánh thức ba dậy để cô đây coi vết loét ở chân cho ba.
Ánh mắt nó nhìn cô khi mẹ nó nói "Cô sao...không phải cô còn đi học sao?". Nó nhìn xung quanh không thấy bác sĩ Kim ở đây chỉ có cô và cậu anh trai thôi.
- Chị yên tâm đi em của em giỏi lắm, mấy cái vết thương đó thì nhằm nhò gì, em em còn khám được bệnh cơ mà.
Nó giật mình khi nghe thằng nhóc ấy nói chuyện với nó, thú thật nó không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy hơi tự ti thôi "Cô giỏi như vậy sau này sẽ là bác sĩ, còn nó thì sao đây". Trong khi đó cô gái bận váy trắng có vẻ không hài lòng về cái nhìn dò xét của con gái bà chủ quán, không nói gì cô chỉ lặng lẽ đứng kế bên chơi với cái điện thoại đắt tiền của mình, cô sẽ giúp bà chủ tiệm. Ba cô luôn dạy cô về lương tâm của một bác sĩ rằng: không nên để cảm xúc cá nhân của mình xen vào tính mạng của người khác nhưng điều đó cũng không thể cứu vãn sự khó chịu của cô đối với đồ lùn đó. Cô nhận ra đó chính là đứa con gái đứng ngay sát cửa xe của cô hôm qua.
- Con sao vậy, Lisa? Nhanh lên đừng để cô cậu đây chờ như vậy.
Mẹ nó giục, bà có lẽ không hài lòng về phản ứng của nó.