Băng Thu

2.7K 192 40
                                    

Chương 5: (Hạ) Ta cũng là Lạc Băng Hà mà ? [2]

"Aaaaaaaaaaaaaaaa"

Bịch một tiếng, cả người Thẩm Thanh Thu nghiêng nghiêng ngã ngã rơi xuống. Đầu gối khụy xuống đất, lưng cong thành một hình cung cùng hai tay ấn chặt thái dương. Mái tóc rũ ra, khuôn mặt không rõ là trắng bệch hay xanh ngắt, chỉ biết rằng nhìn qua thôi dường như có thể hình dung cơn đau mãnh liệt đấy.

Trong đầu Thẩm Thanh Thu truyền đến nhiều sóng âm, chúng vừa rối loạn vừa phức tạp như đánh thẳng vào não hắn. Cố gắng ghim chặt người giữ vững để tránh nằm lăn ra đất, cơ thể tê rần kịch liệt truyền cho hắn những đớn đau tựa ngàn con dao khứa vào.

Tiếng leng keng của đao kiếm ngừng lại, như chớp nhoáng vụt lại đỡ Thẩm Thanh Thu. Trong mơ hồ hắn nghe tiếng giọng nói của Lạc Băng Hà, người này là đồ đệ hắn nuôi dưỡng chứ không phải hàng nguyên tác, hắn chắc chắn !

"Sư..tôn...người sao vậy? Đau lắm sao? Để con truyền linh lực cho người"

Thẩm Thanh Thu được y điều chỉnh tư thế, thẳng lưng để cho Lạc Băng Hà truyền linh lực. Thầm biết chúng chả giúp ích được bao nhiêu bởi vốn dĩ cái cơn cuộn trào nhức nhói này là do cái hệ thống mất nết gây ra. Nhưng cũng phần nào giúp cho tay chân hắn bớt bủn rủn hơn.

Tiếng máy móc bên tai hơi trầm xuống đôi chút lại sau đó dữ dội hơn. Thẩm Thanh Thu nhăn mày siết chặt tay, mồ hôi túa như suối ướt đẫm cả người hắn. Gió thổi bên ngoài tuy đã giảm bớt, không còn mạnh mẽ như phun trào nữa, thế nhưng đủ làm Thẩm Thanh Thu run bần bật.

Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh thật làm người ta bực mình !

'Lạc Băng Hà' thấy bản thân không còn tích sự gì có thể giúp, đành lẳng lặng ngồi nhìn Thẩm Thanh Thu đang mặt nhăn mày nhó bên cạnh. Sốt sắng trong lòng che giấu chẳng được, biểu lộ đầy cả ra.

Sau hơn nửa canh giờ, máy móc vận hành gần như hết tốc lực nảy giờ mới chịu im lặng. Vừa được buông ta, Thẩm Thanh Thu thở hắt ra mệt mỏi, cánh tay truyền công lực của Lạc Băng Hà cũng ngừng lại, đỡ lấy hắn ôm vào lòng.

Âm thanh nghẹn ngào sâu trong cuống họng không nhịn được, nức nở thút thít: "Sư..tôn..hức..để người chịu đau như vầy...hức...là con sai, con sai rồi.."

Lạc Băng Hà ghì lấy bả vai của Thẩm Thanh Thu, vùi đầu mình vào hõm cổ của hắn, khóc lên như một đứa trẻ. Lát sau mới nhận được mu bàn tay mới nảy sắp vỡ vụn của Thẩm Thanh Thu đặt lên đỉnh đầu y, nhẹ xoa. "Không..không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách mình.."

Đến đây, hệ thống lên tiếng.

[Chúc mừng kí chủ đã vượt qua thành công gian nan lần này! Nhân vật Thẩm Thanh Thu đã được tu sửa toàn diện, hiện tại ký chủ cần trở về thế giới ban đầu tránh để nguy hiểm tính mạng !!!]

"Mụ nội ngươi" Thẩm Thanh Thu thầm rủa.

Bên ngoài, Lạc Băng Hà nức nở dụi đầu hưởng thụ cảm giác ấm áp của Thẩm Thanh Thu. Đã hơn nhiều ngày y chưa được nhìn ngắm sư tôn như thế này, cảm giác trống vắng cô độc bao vây lấy Lạc Băng Hà dần tan biến. Nhiều lúc y tự suy tưởng có phải Thẩm Thanh Thu đã bỏ mặc y không, muốn rời bỏ mình một lần nữa. Bóng tối cuốn lấy linh hồn đau thương của Lạc Băng Hà, xâm chiếm chút nguồn sống sớm muốn vứt bỏ đi từ lâu. Tiêu cực kiềm chặt tổn thương không thể nói thành lời, chống chọi Tâm ma đang dần dần nuốt chửng lấy y, chịu đựng khốc liệt từ thể xác lẫn tinh thần, có khi nào Lạc Băng Hà thật sự được thảnh thơi đâu ?

[ĐỒNG NHÂN] [TỔNG HỢP] HỆ THỐNG TỰ CỨU NHÂN VẬT PHẢN DIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ