Lúc đến Dĩnh Đường đã là hoàng hôn, chân trời đổ xuống một vòng ráng chiều màu đỏ nhạt, nhẹ nhàng bao trùm lấy toà thành nhỏ vừa phồn hoa vừa náo nhiệt.
Một đội nhân mã lẳng lặng giấu mình giữa đám đông, được đèn chiếu muôn nhà dẫn dắt vào trong khung cảnh an bình thịnh thế.
Hai bên đường đã bày đầy quán nhỏ chợ đêm, tiếng rao hàng liên miên không dứt, bánh ngọt vừa vớt ra khỏi chảo dầu toả hương thơm ngát cả con phố. Có hai đứa trẻ đứng ở ven đường, tay cầm bánh nhân thịt gặm đến miệng mồm bóng loáng, khói trắng bốc lên trong ngày mùa đông. Có lão nhân đang ngồi trước sạp vẽ mặt nạ, các nhân vật thần thoại trong tích tắc liền được ngòi bút của lão hoạ ra. Tiểu nhị đứng ngoài khách điếm không hề bởi vì trời rét mà lười biếng, vẫn đang thịnh tình chào mời khách qua đường.
Thỉnh thoảng có tiểu cô nương giơ giỏ hoa đến trước mặt bọn họ, bên trong là mai vàng vừa mới hái, xích lại gần còn nghe được một cỗ lãnh hương cực nhạt.
Vương Nhất Bác vén góc rèm xe ngựa, lập tức nhìn thấy thanh niên đeo mặt nạ đang vô cùng tốt tính mà rút bạc ra trả, chọn lấy mấy nhánh hoa mai ôm ở trong tay, còn đang nói gì đó với Phó Thù.
Vương nhất Bác buông rèm, nói nhỏ với hầu cận đang ngồi bên cạnh: "Hôm nay hẳn là phải qua đêm ở chỗ này."
Tang Trọng đang trầm mê trong trang sách, nghe vậy liềm ậm chờ một tiếng cho qua chuyện, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ sau trận dự mưu ám sát kia cho đến bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn luôn bất an. Cho dù hiện tại đã rời xa chiến trường cùng rừng cây sơn dã, y vẫn không thể nào hoàn toàn thả lỏng.
Gió thổi cỏ lay đều không thể bỏ qua là thói quen bị dưỡng thành của một sát thủ, mấy ngày nay tinh thần Vương Nhất Bác một mực căng cứng, lại còn phải duy trì bộ dáng nhu nhược nhát gan diễn trò với những người này.
Còn có, đao của y không ở bên cạnh.
Thanh đoản đao phát ra âm thanh quỷ dị bén ngót kia đã theo thiếu niên cực kỳ lâu, là vũ khí quan trọng và dùng thuận tay nhất của Vương Nhất Bác. Mấy ngày gần đây y luôn có thể nhìn thấy đoản đao treo trên người thanh niên mặt nạ, nhưng căn bản là không có cách nào tiếp cận, chớ nói chi trực tiếp trộm về.
Vệ Tỷ nhẹ nhàng gõ gõ buồng xe ngựa: "Thế tử, đêm nay chúng ta tạm nghỉ chân ở khách điếm này, ngày mai tiếp tục lên đường."
Rèm khẽ động, vị thế tử yếu ớt nhát gan được Tang Trọng dìu xuống xe ngựa, một thân áo trắng bước vào trong đất tuyết chưa kịp tan.
Thiếu niên tuấn dật thanh lệ, khí chất bất phàm đứng giữa đèn đuốc sáng ngời.
Lúc này Phó Thù và Vệ Tỷ không còn giữ dáng vẻ khuôn sáo ước thúc như lúc trong quân doanh. Ngày thường đã quen chơi đùa với đám vương tôn công tử trong Hoàng Đô, tuổi tác giữa bọn họ lại chênh lệch không nhiều, hiện giờ hai người vây quanh tiểu thế tử, ra sức thuyết phục y đi theo mình uống rượu ăn cơm.
Công tử quân hầu thế gia mười mấy hai mươi tuổi hiển nhiên luôn có mấy sở thích chung, cho nên Vệ Tỷ và Phó Thù hoàn toàn tin chắc sẽ kéo được Vương Nhất Bác gia nhập trận doanh trước khi bọn họ về đến Hoàng Đô.
BẠN ĐANG ĐỌC
zsww | Trác lạc bất ky
Fanfiction• Tên gốc: 卓荦不羁 • Tác giả 栗子九 (lizijiu.lofter.com) • Thể loại: cổ đại, cường cường CP: Tiêu Chiến x Vương Nhất Bác (Chiến Bác) 《BẢN CHUYỂN NGỮ ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ》