- Thôi chết rồi... Quay lại, quay lại mau lên!!
Tôi cuống quýt la hét. Đúng là quân nhân, đám xác sống này chạy còn nhanh hơn cả những "con" bình thường. Những người xuống thang đầu tiên lúc này lại là những người rơi vào vòng nguy hiểm nhanh nhất, trong số đó may sao không có chúng tôi. Nhưng điều đáng sợ hơn là dù ở trước mặt hay sau lưng thì lũ xác sống cũng đều xuất hiện tìm con mồi. Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, chúng tôi không còn cách nào khác là liều mạng chạy qua để quay lại tàu.
- Á... cứu em với!!!
Tôi quay đầu lại, Kangmin đang bị một "con" tấn công, vì kịp đưa tay ra giữ nên không bị cắn.
Sợ hãi nhưng không thể dâng mạng thằng bé cho quỷ, tôi lao tới, vận dụng lại miếng đánh trong Muay Thái đã bị đắp chiếu từ lâu lên con thây ma. Nó ngã qua một bên, tôi cầm một cái áo khoác gần đó phủ lên đầu nó, rồi kéo thằng bé đẩy ra ngoài cửa sảnh chờ.
Lần lượt từng cửa một được "cài then" hoặc chốt lại để chặn đường xác sống. Khi những người sống sót cuối cùng chạy qua cái cửa cuối, tôi, Hưng, và anh Daniel ở lại cùng vài cậu học sinh trung học khác để chặn cửa vì dường như tất cả chúng đang dồn về đây khiến việc khóa chốt trở nên khó khăn.
- Này Hưng ơi!
- Hả?
Đang giữ cửa, tôi chợt nhớ đến những người còn lại trong đoàn. Họ cần ai đó dẫn đường về nơi an toàn nhất.
- Cậu về tàu cùng các bạn đi.
- Hả? Thế còn...
- Khi nào cài chốt được bọn tớ chạy theo! Nhanh thôi!
Hưng ngần ngừ một lát rồi cũng kịp chạy theo họ.
Trầy trật mãi rồi anh Daniel cũng đã cài chốt được cái cửa. Tuy nhiên, đây hình như không phải là cửa làm bằng kính siêu chịu lực...
Cái cửa bỗng nứt ra dưới tác động lực của bọn xác sống.
- Chạy... chạy đi!!
Vừa quay đầu chạy thì cái cửa vỡ hẳn, lũ thây ma tràn hết ra.
Xui nỗi, tàu chạy mất rồi.
- Nhanh tốc độ lên! Tàu chạy rồi kìa! - tôi la lớn.
Xuống đến tàu rồi, nguy hiểm vẫn chưa buông tha khi có hai cậu học sinh đã bị chúng cắn. Còn một cậu may mắn sống sót do chậm chân hơn, nghĩ cậu sợ quá không đứng dậy nổi, tôi đành bế thốc cậu lên chạy về phía một toa tàu đang mở cửa.
Tôi đẩy cậu lên tàu trước, cậu nắm cổ tay tôi kéo lên. Daniel còn tranh thủ chạy qua lấy một cái khiên và gậy gộc của cảnh sát gần đó đánh những "con" đang chạy tới gần tàu.
- Coi chừng đằng sau cô!
Tôi đang đứng ở cửa đưa tay ra định kéo anh lên, nghe anh nói thì quay đầu lại, ba "con" đang chạy đến. Tôi hét lên một tiếng rồi lùi lại né.
Tôi đưa tay ra kéo Daniel lên tàu sau khi anh đã dẹp loạn xong. Không "con" nào đuổi kịp tốc độ tàu, chúng tôi như vậy là đã tạm thời an toàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
GEN 4 | FICTIONAL | TRAIN TO BUSAN
HororLấy cảm hứng từ bộ phim cùng tên, một cuốn tự truyện của một nữ du học sinh Việt tại Hàn thuật lại về chuyến tàu định mệnh từ Seoul tới Busan, nơi cô không chỉ may mắn sống sót trở về quê hương sau đại họa... Warning: nhân vật và sự kiện trong truyệ...