Chương 3

10.7K 45 0
                                    

Phần 3
Người thanh niên vẫn nói cái gì đó nhưng tôi không bận tâm vì trí óc của tôi đang lang thang trở về sài Gòn với bao nhiêu kí ức. Nhưng đột nhiên anh ta làm tôi chú ý khi vẫn cái giọng đều đều ấy nói.

– Em không nói cũng không sao. Anh biết chuyện gì đã xảy ra với em. Ở đây là vậy đó.

Chuyện gì xảy ra với tôi ? Tại sao anh ta biết ? Những câu hỏi này khiến tôi xoay người nhìn thẳng về phía anh ta. Cũng không ngại ngần anh ta nhìn thẳng vào tôi với một cặp mắt thản nhiên.

– Anh là y sĩ của trung đoàn. Hậu môn của em bị rách khá nặng. Đừng lo. Sẽ mau lành thôi. Anh sẽ không nói chuyện này cho trung đội trưởng biết đâu.

Tôi gật đầu nhìn anh tỏ vẻ cảm ơn.

Hai tuần sau, tôi trở về trung đội của mình với một bảng báo cáo là tôi bị bệnh kiết lị. Kể từ đó tôi trở nên lặng lẽ hẳn. [MyTruyen.Com] Tôi không biết nên tin ai và cũng chẳng dám tin ai. Tôi thu mình vào vỏ ốc của riêng mình. Và cũng từ ngày ấy, tôi không còn hào hứng gì với cuộc sống quân đội. Tôi chỉ mong ước có dịp đào ngũ trở về sài Gòn…

Tôi thường xuống căn tin của trung đoàn vào những buổi tối. Nhưng khác với những lính khác – tụi nó thuờng tụ tập nhậu nhẹt và đàn ca hát xướng, mỗi khi xuống căn tin tôi chỉ ngồi một mình, gọi một chai nuớc uống chậm rãi. Và sau đó lững thững đi về…

Ngày hôm nay cũng không có gì thay đổi. Trên đường về tôi cảm thấy mắc tiểu nên rẽ vào khu nhà vệ sinh. Chưa kịp đóng cửa tôi bỗng nghe có tiếng ồn ào, tiếng la hét, chửi thề và tiếng chân chạy rầm rập… Một bóng người ngã dúi vào tôi. Sững người tôi nhìn kĩ lại. đó là một thanh niên trạc tuổi tôi. Thân hình tầm thước với làn da trắng trẻo như con gái. Tôi đoan chắc hắn ta phải là lính của trung đoàn. Dù hắn không mặc đồ K (tên gọi của đồ quân sự được phát cho lính), trên người hắn lúc đó chỉ mặc chiếc quần dài màu nâu và chiếc áo ba lỗ lấm lem đầy bùn đất, tôi vẫn nhận ra đôi dép râu mà hắn đang mang. Hắn đưa mắt nhìn tôi rất nhanh, ra hiệu cho tôi yên lặng rồi chui vào một buồng vệ sinh. Thoáng chút lưỡng lự, tôi đi về phía hắn, bước vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Thời gian chờ đợi không lâu. Tiếng chân đã tiến đến trước khu vệ sinh. có tiếng gõ cửa.

– Có ai trong phòng này không ? Một tiếng hỏi nghe rất hách. Tôi thở phào vì tôi biết kẻ đang đứng ngoài là ai. Đó chính là trung đội trưởng của tôi. Tôi nhìn hắn khẽ gật đầu rồi mở chốt cửa thò đầu ra ngoài.

– Chuyện gì vậy anh ? Tôi ngơ ngác.

– Em hả ? Nãy giờ em có thấy ai vào đây không ?

– Không ! Nhưng có chuyện gì vậy ?

– Một đứa bên C2 đào ngũ đó mà…

Tiếng chân xa dần. Tôi khẽ mở chốt cửa nhìn xung quanh.

– Đi hết rồi.

Hắn buớc ra nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn tôi. – Tôi là Phong. C2. Cám ơn ông. – Hắn ôm siết tôi, đặt lên mội tôi một nụ hôn nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng. Rồi buông tôi ra lẩn vào trong bóng tối.

Trong Quân NgũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ