Chương 6

5.5K 34 23
                                    

Phần 6
Có tiếng bước chân. Thằng Minh xuất hiện trước mặt tôi. "Về thôi. Sắp sáng rồi đó. Coi chừng tụi vệ binh đi tuần. Đụng tụi nó là khốn." Tôi lẳng lặng mặc quần vào và hối hả lao vào vùng tối của những hàng cây. Chúng tôi đi thật chậm và thật nhẹ, chỉ e sợ tiếng bước chân dẫm đạp trên lá khô có thể làm cho bọn vệ binh đi tuần phát giác. Không ai nói với ai điều gì. Sương sớm buông làm cho chúng tôi bắt đầu có cảm giác thấm mệt.

Khi nhìn thấy ánh sáng trắng của đèn neon hắt ra đến bìa rừng, tôi dừng lại thở hổn hển. Và như có ai xui khiến, tôi quay người nhìn lại đoạn đường đã qua rồi buột miệng :

- Minh à. Có lẽ tao đã thích Hổ.

- Chớ dại đâm đầu vào nó. Nó chỉ lợi dụng gay để thỏa mãn tình dục và tiền bạc.

- Tao không tin.

Thằng Minh đột nhiên quay phắt lại nhìn thẳng vào mặt tôi.

- Mày nghe đây. Tao chỉ nói một lần thôi. Tao không muốn tình bạn của tao với mày sứt mẻ. Mày hãy tin tao.

Tôi ngơ ngác nhìn nó.

Mãi cho đến khi lên giường, thấy vẻ mặt bần thần của tôi, cảm thấy không an tâm, thằng Minh kề tai tôi nói nhỏ : "Tao đã từng là nạn nhân của nó đó..."

Nhưng điều nó vừa tiết lộ không những không làm tôi an tâm mà ngược lại còn làm tôi thao thức trong suốt quãng thời gian còn lại...

Trời chuyển mưa. Bầu trời tối sầm một cách nhanh chóng. Tôi cũng không biết mây đen từ đâu kéo về nhanh thế. Những thân cây khô đứng giữa sân bóng chuyền chơ vơ chĩa những cánh tay khắng khiu lên bầu trời như muốn đâm thẳng màu đen đang vần vũ. Rồi những hạt mưa rớt lộp độp trên mái tôn, lăn xuống đất vỡ tan thành những bong bóng nước tuyệt đẹp. Thoáng chốc cả khoảng sân trước doanh trại ngập nước và khoảng không ngập trong một màn mưa trắng xóa. Mỗi lần mưa tôi đều thích ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, ngắm màn mưa rồi tự nhủ mưa sài Gòn và mưa ở đây sao khác nhau quá...

Tôi quen Hổ đã gần một tháng. Một tháng trôi qua và tất cả những người trong trung đội của tôi không nói ra nhưng như có một quy ước ngầm rằng tôi đã là của Hổ. Những chuyện nhậu nhẹt, lân la khắp nơi đã chấm dứt. Tôi chỉ xuất hiện bên cạnh Hổ trong những cuộc nhậu của tiểu đội trinh sát hoặc riêng hai chúng tôi mà thôi. Chuyện này đã làm cho tôi mất dần những người bạn trong tiểu đội Tám. Thằng Minh thì khỏi phải nói. Nó không còn nói chuyện với tôi nữa. " Mắc công lại cãi nhau. " Nó ậm ứ trong miệng như thế khi tôi cố gạn hỏi tại sao nó lại tránh mặt tôi. Tôi buồn trong khoảng thời gian đầu nhưng sau đó nhanh chóng quên đi bên tình cảm mà Hổ dành cho tôi. Do khác trung đội nên chúng tôi ít khi gặp nhau. Nhưng mỗi lần gặp nhau tôi gần như lịm đi trong vòng tay khát khao và sự mạnh mẽ nơi con người của Hổ. Hổ là một người rất ít nói. Nhưng những hành động của anh cũng ngầm cho tôi biết rằng anh cũng khá quan tâm đến tôi và đôi lúc anh tỏ ý ghen. Điều này làm tôi rất thích thú...

Cơn mưa ngày càng mạnh. Gió thổi vù vù hất những hạt mưa vào mặt tôi lạnh buốt. Tôi đóng cửa sổ lại và nằm dài trên giường. Hôm nay có giờ tập chiến thuật . Tôi cáo bệnh nên được giao ở lại coi nhà. "Làm gì đây ?" Tôi tự hỏi và thầm ước có Hổ bên cạnh. Sực nhớ có người báo hôm nay Hổ có người nhà lên thăm. "Sẽ có nhiều chuyện để nói đây..." Tôi nhủ thầm rồi, như một thằng điên, tôi đội mưa chạy qua khu trinh sát.

Trong Quân NgũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ