Chương 9.

80 10 0
                                    

....

"Cạch"

"Anh Lạc!"

Lạc Kiệt buông cuốn sách xuống, ngẩng đầu nhìn nữ nhân mới đi vào. Anh loay hoay muốn đứng dậy, nhưng chợt nhớ ra tình trạng của mình, đành phải ngượng ngùng ngồi xuống, kéo chăn che lại đôi chân.

"Tiểu thư, mời ngồi"

Yên Nhiên cũng nhận ra bầu không khí có chút lúng túng, vì thế chỉ mỉm cười gật đầu với anh rồi thuận thế ngồi xuống.

"Thật ngại quá, cô muốn uống gì? Tôi sẽ gọi người đem lên"

"Không cần, chúng ta đều là người thân"

Lạc Kiệt kéo kéo khóe môi, không hiểu sao hai chữ kia trong lời đối phương nói ra lại trở nên xa lạ đến thế.

"Chân anh thế nào rồi?"

"Cũng tạm ổn, cảm... khụ... sẽ mau khỏi thôi"

Yên Nhiên dường như rất hài lòng, uyển chuyển vuốt tóc mai sang một bên.

"Hôm nay Thiên Dật đi ra ngoài rồi, em muốn làm một vài món cho anh ấy"

"A, vậy sao? Có cần anh giúp gì không?"

"Vậy được. Đợi lát nữa vệ sĩ đem vali đến em sẽ đẩy anh xuống dưới"

"Không sao, anh-"

"Anh đừng ngại, đã nói rồi, em xem anh như huynh trưởng trong nhà mà"

Lạc Kiệt rũ mi mắt, phút chốc cảm thấy mình thật hẹp hòi, lại đi so đo với một cô gái.

Dù sao thì cũng là vị hôn thê của em ấy, sao có thể để em ấy mất mặt.

Lại nhìn một chút, Yên Nhiên hiện tại và trước kia khác biệt rất lớn, thay vì một cô nhóc choai choai mượn danh cha mình để bắt nạt Thiên Dật hại anh phải ra tay can ngăn rất nhiều lần. Thì bây giờ, cô nhóc ấy đã trưởng thành và sắp trở thành bà chủ của Hồng gia, khí thế năm xưa giảm lại rất nhiều, ngược lại ngày càng trở nên dịu dàng, đứng đắn, đúng tiêu chuẩn của một người con dâu hào môn nên có.

Yên Nhiên thấy anh ngẩn ngơ, phẩy phẩy tay, cong mắt cười.

"Em có thể tham quan phòng anh một chút được không?"

Lạc Kiệt hơi giật mình, thoáng thấy lại hình ảnh năm xưa của cô, nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thôi. Anh gật đầu, nói:

"Được. Cứ tự nhiên"

Yên Nhiên đi khắp phòng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc giá sách cũ kỹ.

"Cũng đã mười năm rồi nhỉ...." - Bàn tay trắng nõn lướt qua từng cuốn sách, ánh mắt cô sáng lên, rút ra một quyển sách, à không, là một quyển truyện cổ tích.

"Còn nhớ lúc nhỏ anh thường đọc cho bọn em cái này, thật hay" - Ngón tay cô vuốt vuốt bìa sách.

"Đúng vậy, cuối cùng chỉ còn có mỗi mình anh vừa đọc vừa nghe" - Lạc Kiệt nhớ lại chuyện xưa cũng thấy vui, vì vậy nên hùa theo cô.

Yên Nhiên ngượng ngùng, hai má dần dần đỏ lên.

Năm đó chỉ mới là đứa trẻ mười mấy tuổi còn hồn nhiên, vui vẻ kéo hai đứa em của mình vào trong phòng đọc truyện, thế mà cả hai mỗi người một bên dựa vào vai anh ngủ mất.

[Shortfic] [MeanPlan] Xin lỗi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ