Đoản 16

287 21 0
                                    

[Fanfic | Sâm Nam] Khóc đi
×lấy cảm hứng từ《Mẹ bảo bạn đừng khóc》
×tình tiết thuộc về tác giả
Author: @星栀stars
Trans/edit: Pinkie

-----------------------

Thật giống mùa hè năm 2012, Châu Chấn Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Haizz, bạn có từng trong nháy mắt cảm thấy hoài nghi bản thân đến cuối cùng là đang làm cái gì? Bạn có từng trong nháy mắt cảm thấy bản thân bị cả thế giới vứt bỏ?

Châu Chấn Nam mười hai tuổi, thiếu niên ngây thơ bị hoài nghi bao phủ.

Oi bức, bực bội, bất an, ly kem trong tay đã chảy ra đầu đất, loang lổ dưới sàn nhà gỗ dính dính nhớp nhớp, cũ nát bất kham, giống như Châu Chấn Nam hiện tại. Cậu chỉ ngồi dưới đất, tê liệt ngồi một chỗ.

Chật vật bất kham.

"Quái vật", "Dị loại", "Chói tai", "Nghe không nổi", "Lùn", "Thật xấu", "Quần áo lố lăng",... ...

Chỉ vì mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng, cậu bị cười nhạo cả một ngày.

Âm thanh ồn ào náo động hỗn loạn một hai câu châm biếm âm nhạc của cậu, thanh âm lớn đến độ giống như muốn để cậu nghe được. Cậu không muốn nghe người khác bàn tán về âm nhạc của mình, nhưng lại không thể không nghe.

Hôm nay học thể dục lại chỉ có đứng một mình, còn bị người khác cố tình ném bóng rổ vào người.

Ăn trưa cũng là ăn một mình.

Nhưng bọn họ cười rất vui vẻ a.

Cậu lùi về phía sau, giống như rơi xuống vực sâu, nhưng vẫn là đột ngột ngã xuống sàn nhà.

Bên ngoài là máu sắc gì?

Cậu nhắm mắt lại.

Trong căn phòng nhỏ hẹp một mảng đen nhánh, áng sáng bị tấm màn đen ngăn lại.

Cánh cửa đóng chặt bị kéo mở phát ra tiếng kẽo kẹt kinh tai. Chiếc ghita đen huyền tựa trước cửa, vài sợi dây đàn hoàn toàn đứt đoạn, bên trên còn có vết màu đỏ thẫm.

Bị cảnh cửa đụng phải, cây ghita phát ra tiếng động nhè nhẹ.

"Châu Chấn Nam, mau dậy! Nắm đấy làm gì?"

Là mẹ, vừa họp phụ huynh xong liền trở về.

Bà nhặt mấy tờ giấy bị xé nát vứt đầy sàn nhà, đi đến chỗ con trai mình làm tổ, nhưng lại bị cái thứ dính dính nhớp nhớp trên sàn nhà ngăn cản.

"Con, thằng nhóc này......"

Yên lặng lau xong sàn nhà, mẹ nhẹ nhàng ra khỏi phòng, giúp cậu đóng cửa lại, chỉ để lại một tiếng thở dài cùng một câu: "Đừng khóc, ngủ một giấc là ổn thôi, không có gì không qua được."

Mình...... khóc sao?

Cậu giơ tay, sờ lên chất lỏng lạnh băng trên mặt.

Ngủ một giấc là ổn thôi...... sao?

Cậu dựa lưng vào mép giường, dùng sức lực toàn thân nhắm mắt lại, ngủ rồi. Nước mắt đầy mặt cũng lười lau đi.

Sâm Nam - Đoản vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ