Chương 11. Đới Gia

614 47 1
                                    

Trăng lên cao, một đêm đầu thu gió man mát thổi.
Tôi ngẩn ngơ ngẩng cổ nhìn bầu trời, cảm thấy vân đen bao phủ tù mù không thể nhìn rõ nổi một vài chấm sao nhỏ nhoi. Từng cơn gió khẽ lay cành cây, làm cho vài chiếc lá khô rơi rụng xuống xào xạo trước cửa phòng. Ngọn đèn dầu bên cạnh tôi khẽ dao động, hắt cái bóng uể oải của tôi xuống mặt đất.
Một, hai, ba... Bao nhiêu chiếc lá đã rơi xuống rồi? Quét cái sân đầy lá rụng chắc cực lắm. Chà, mai lại là một ngày bận rộn đây.
Thở dài, tôi gác cằm lên đầu gối. Cơn gió nhẹ khẽ lùa tóc mai, cọ vào sống mũi tôi ngứa ngáy. Tôi cào cào mái tóc, thầm tính toán xem có nên cạo trọc đầu hay không.
Chẳng biết đã nửa đêm canh mấy rồi, bên cạnh cái bóng của tôi từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người mảnh khảnh khác - lung lay, mờ ảo và hư vô. Tôi thở dài, chẳng buồn nhúc nhích, vờ như mình không biết có người đang đứng đằng sau.
Lá gan tôi tuy to, da mặt dày cũng chẳng kém bê tông làm nhà, nhưng đối với người đang lặng lẽ chiếu mục quang lên tấm lưng mình, vốn cái nghĩa khí hào sảng của nhà họ Đới trong tôi đã vơi đi quá nửa, giờ thì xẹp lép như trái bóng xì hơi.
Sương xuống rồi, cứ đứng như vậy rất dễ cảm lạnh. Trái tim tôi mềm nhũn, cuối cùng chịu thỏa hiệp, thở dài lên tiếng: "Dụ Ngôn, khuya rồi, ngươi nên về phòng nghỉ đi."
Dụ Ngôn không lên tiếng, bướng bỉnh ngồi xuống bậc thềm bên cạnh tôi. Ánh đèn dầu lập lòe hắt lên gương mặt thanh tú, tấm áo choàng trắng mỏng manh nàng khoác hờ hững bên ngoài như càng thêm câu hồn đoạt phách.
"Ta cùng ngồi với ngươi." Nàng không nhìn đến tôi, chỉ thơ thẩn hướng ánh mắt lên vầng trăng treo trên đầu.
Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này chỉ là một ngọn đèn dầu, vậy mà tôi lại cảm thấy nó quá xa vời, mông lung hư ảo, muộn chạm mà không thể chạm, muốn nắm mà tay chẳng với tới. Tôi siết nhẹ lòng bàn tay, mơ hồ thấy mạch máu mình dần lạnh buốt.
"Ngươi có phải đang nghĩ ta là do Chiêm sai đến làm nội gián? Hay ngươi nghĩ việc được Hoàng thượng ban hôn ta đã sớm được nghe từ Dụ Bình đại nhân?" Tôi gục mặt xuống gối, cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại, "Ta học qua lịch sử, nên ta mới biết trận chiến của nhà Dụ với Chiêm. Ta vì yêu thích ngươi, nên ta mới nhớ được thời điểm ngươi sẽ được ban hôn. Nhưng ta thực không biết, cũng chẳng thể nào ngờ, Hoàng thượng lại gả ngươi cho ta..."
Tôi đã phá hỏng lịch sử rồi! Xuyên không và thế chỗ cho quận mã gia?! Cái này nếu ghi vào lịch sử nước nhà, mấy ai mà tin nổi đây?
Ngộ nhỡ, một vài ngày nữa, quận mã gia thật sự xuất hiện thì sao? Lúc đó mối lương duyên của Dụ Ngôn và người đó sẽ như thế nào đây? -- Tôi thực không muốn nghĩ đến nữa.
Càng nghĩ, trái tim lại càng thắt lại. Rõ ràng, tôi chỉ là một người thế chỗ tạm thời.
Bỗng dưng bên vai nằng nặng, một cỗ hương thơm cùng ấm áp sáp lại ngay gần bên tôi. Hơi thở nàng phả nhè nhẹ vào gáy, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng bên tai tôi: "Đới Manh, ân... thật khó thể tin. Vậy ở nơi đó, thế kỷ mà ngươi nói mình đang ở là thế nào?"
Tôi kinh ngạc, lập tức ngóc cổ dậy. Dụ Ngôn đang tựa cằm vào vai tôi, cây đèn dầu từ lúc nào đã chuyển xuống bậc thềm dưới chân. Đôi mắt nàng trong veo nhìn tôi chăm chú, trong đêm tối như làn nước hồ tịch mịch nhưng sâu thẳm.
Nàng tin tôi sao?
Mi tâm tôi khẽ nhíu, khóe môi kéo lên một đường, nhưng lại lập tức lắp bắp: "Ngươi... thật sự chịu nghe ta sao?"
Dụ Ngôn gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta không nghi ngờ ngươi, chưa bao giờ cả. Nhưng đối với việc này, ta thực cần thời gian để chấp nhận." Hàng mi nàng nhẹ cụp xuống như che đậy nỗi băn khoăn vừa dâng tràn trong ánh mắt, "Đới Manh, ta không biết nữa."
"Ta vốn chẳng cần ai cả, chỉ cần ngươi tin ta mà thôi." Tôi cười khổ, bàn tay vô thức nhẹ vuốt lên mái tóc dài đen mượt của nàng, "Ngươi có phải rất muốn hỏi ta về chuyện sau này sẽ xảy ra? Dụ Ngôn, ta không biết. Lịch sử ta chỉ biết đại khái mà thôi, ta vốn không giỏi bộ môn này. Trong sử sách, cũng không viết cuộc đời quận chúa Dụ Ngôn mai này ra sao, chỉ nói sau khi cha ngươi cùng anh trai dẹp phản loạn, ngươi cùng phu quân lui về ở ẩn, sống cuộc sống bình phàm."
Ánh trăng khẽ lùa qua cành cây, rọi xuống khoảng sân trước mặt chúng tôi như một tấm vải đen có điểm xuyên những bông hoa mai nhỏ li ti. Gương mặt nàng đầy những ngạc nhiên cùng bối rối.
"Có thể hiện giờ ngươi không thể tin nổi, nhưng nếu ngươi có thể cùng ta chờ đợi, chắc chắn những chuyện này sẽ xảy ra, chứng thực cho lời ta nói."
Cả hai chúng tôi cùng lặng yên không lên tiếng, mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Đến lúc mái tóc đã ướt đẫm sương đêm, Dụ Ngôn bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi nói gì ta cũng sẽ tin, chỉ cần đừng giấu ta điều gì, được không?"
Bàn tay tôi đặt trên mái tóc nàng cứng đờ, đôi mắt dường như mờ hẳn đi. Cho đến khi nàng ngước nhìn, tôi một chút phản ứng lại cũng không có.
"Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, giọng nói của nàng như thổi vào trái tim tôi ngọn lửa, thiêu rụi những rào cản còn sót lại trong tâm trí. Tôi nhìn nàng, không giấu nổi cái giọng nghèn nghẹn không đáng của của con cháu họ Đới: "Dụ Ngôn, thứ lỗi cho ta..."
Không chần chừ thêm một khắc nào, tôi đưa tay tháo đai lưng, hai vạt áo lập tức buông thõng, lộ lớp áo trắng mỏng manh mặc bên trong.
"Đới Manh, ngươi... ngươi làm gì vậy?" Dụ Ngôn mở to mắt hốt hoảng nhìn tôi, sau đó lập tức đưa tay kéo hai vạt áo của tôi trở lại, "Ngươi... mau... mau mặc lại áo cho tử tế."
Tôi vốn không phải nam nhân, việc này giữa hai nữ tử đối với tôi chẳng có gì phải ngại ngùng. Nhìn dáng bộ hoảng hốt của nàng, lòng tôi lại ngập tràn đau đớn.
Hoàng thượng ban hôn, đáng lý là một chuyện đáng mừng. Nhưng đối với chúng tôi, điều này là không thể! Vì tôi cùng nàng, hai người con gái, không thể cùng một chỗ.
Tôi có yêu nàng không? Có chứ, tôi yêu đến si mê. Tôi yêu nàng đến điên cuồng.
Và vì thế, tôi không thể tiếp tục che giấu nàng thân phận thực sự của mình nữa. Tôi không thể vì thứ tình cảm ích kỷ của mình mà làm nàng cứ thế tiến sâu đến vô vọng.
"Dụ Ngôn, ta và ngươi vốn không thể." Tôi siết nhẹ bàn tay Dụ Ngôn đang nắm chặt hai vạt áo mình, chua chát nói. "Vì chúng ta đều là nữ tử."
Nói rồi chẳng để nàng kịp phản ứng, tôi đã kéo tay nàng đặt lên lớp áo trong mỏng tang trên ngực mình. Tuy tôi là đứa con gái màn hình sony siêu phẳng, nhưng chỉ mất vài giây chạm tay lên ngực cũng đủ đối phương thừa hiểu.
Thừa hiểu để biết rằng, tôi cũng là nữ tử.
Không gian buổi đêm tĩnh lặng, dưới ánh đèn dầu leo lét, chỉ còn hai bóng hình đang sát gần bên nhau hắt xuống nền gạch hư hư ảo ảo. Cùng tiếng thở nặng nề nhưng đứt quãng của Dụ Ngôn, lòng tôi trĩu nặng như đá đè.
Khóe môi nàng run rẩy, bàn tay đặt trên ngực tôi cứng đờ. Mà trái tim tôi dường như cũng nát vụn thành từng mảnh, găm vào da thịt đau đớn đến tột cùng.
Sắc mặt nàng dưới ánh trăng lại càng thêm thiếu sắc, đôi mắt ngập nước đỏ hoe. Tôi nâng ống tay áo, muốn chạm vào giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng.
Nhưng nàng né tránh tôi.
Dụ Ngôn quay mặt đi, vô tình khoảng cách giữa chúng tôi lại đẩy xa thêm một chút. Cánh tay giữa không trung siết chặt đến lạnh buốt, tôi lặng lẽ thu về đặt trên đầu gối. Thẫn thờ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, tôi không biết từ lúc nào khóe môi tôi đã ngập vị mặn đắng.
Là nước mắt rơi, hay là vì nỗi đau đang gặm nhấm con tim, đục một lỗ thật lớn trong tâm hồn, để rồi chạm nhẹ liền vỡ nát.
"Quận chúa, ta giống nàng, là một nữ nhân."
Tôi không dám gọi nàng bằng cái tên thân mật nữa, từ khoảnh khắc nào, vì sao khoảng cách về địa vị của hai người sao mà lại xa đến vậy. Tôi đau đớn nhìn gương mặt gần bên, không rõ loại cảm xúc nào. Đau đớn, tuyệt vọng hay oán hận tôi?
Tất cả, dù có thể nào thì cũng là đáng để cho một kẻ lừa dối như tôi.
"Nhưng quận chúa, tình cảm của ta là thật lòng." Lòng tôi sớm đã lạnh ngắt, tôi chỉ làm theo sự chỉ dẫn của con tim mà thôi. Dù nàng không cần tôi, dù nàng chán ghét tôi đi chăng nữa... Đới Manh này đối với nàng không bao giờ đổi thay. "Ta thực sự yêu ngươi."
Nữ tử nói yêu thương cùng một nữ tử, điều này vốn dĩ đã đi ngược với luân thường đạo lý, huống chi làm sao một quận chúa quốc sắc thiên hương của thể thuận lòng chấp nhận?
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi ngồi thần người mặc sương lạnh rơi ướt đẫm lớp áo mỏng. Khuôn ngực tôi vì vậy cũng lồ lộ, trái tim cùng cơ thể dường như tê buốt, đau đến thấu ruột gan. Tôi cúi thấp đầu, lặng lẽ nhìn cái bóng đơn độc của mình.
Rốt cuộc cuộc đời tôi khi không còn nàng bên cạnh nữa sẽ ra sao?
Nhưng bất chợt hơi ấm lại lần nữa bao phủ cơ thể, chiếc áo của tôi lại được kéo lại chỉn chu lên người. Tôi kinh ngạc ngước nhìn Dụ Ngôn, nàng cũng chẳng do dự cởi áo choàng của mình, đem phủ lên người tôi.
"Ngươi..." Hương thơm của nàng vấn vít bên cánh mũi, êm ái đến mụ mị. Nửa câu còn lại chưa kịp nói tôi liền cho tan vào hư vô, không biết đây có phải một giấc mơ không nữa.
Nàng chăm chú nhìn tôi, đôi gò má ửng hồng nhẹ nhàng, khóe môi đỏ mọng rõ ràng đã vẽ lên một đường cong. "Vì sao bây giờ ngươi mới nói? Ngươi nghĩ nói ra sẽ thay đổi được chuyện gì sao?"
Tôi cúi đầu, né tránh cái nhìn của nàng. Bộ dáng tôi nhìn thì rõ ràng cũng giống nam nhân thực đấy, nhưng bản chất vẫn là một nữ tử mười chín đôi mươi. Tôi lại siết bàn tay, đau đớn trả lời: "Thời đại này không cho phép thứ tình cảm đoạn tụ, ngươi là quận chúa, ta không thể cứ ích kỷ mãi..."
"Đới Manh." Dụ Ngôn bỗng dưng ngắt lời tôi. Trong đêm thanh vắng, bỗng dưng chất giọng nàng cao vút mà sắc lạnh, "Ngươi nghĩ ngươi nói ra có thể thay đổi quyết định của ta sao? Ngươi sai rồi, chúng ta nhất định phải thành thân." Nói rồi nàng đứng dậy bước xuống sân, chẳng thèm ngoái đầu nhìn tôi lấy một cái.
Hả?! Ý này là sao?
"Ngươi không được phép rời xa ta." Tôi vừa luống cuống đứng dậy, nàng đã dừng chân, dưới ánh trăng bóng áo trắng thướt tha đến dịu dàng, "Vì ta cũng vô cùng yêu ngươi."
Tôi thẫn thờ nhìn nàng, mọi hành động sau đó chỉ là đứng yên trên bậc thềm mà thôi.
"Ta từng nghĩ rằng, ta cùng ngươi tình như tỷ muội." Nàng ngước nhìn ánh trăng, cơn gió thu khẽ thoảng lùa qua từng lọn tóc, "Nhưng ta đã lầm rồi. Ta vốn không thể sống mà thiếu ngươi, Đới Manh. Tội của ngươi không phải vì ngươi là nữ tử, mà là đã khiến ta thương ngươi quá sâu đậm."
Cái gì? Từng nghĩ? Tình tỷ muội? -- Oh My God, thế này là thế nào? Tôi trợn mắt, há hốc mồm, quai hàm như muốn rớt xuống đất, nước dãi chắc cũng sắp nhỏ thành một dòng sông.
"Ngày đó khi ngã xuống ao sen, ta đã cảm nhận thấy ngươi khác lạ." Dụ Ngôn xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi, "Ngươi là nam nhân nhưng không có yết hầu, ta vốn tưởng là do sức khỏe hư nhược. Nhưng sau đó để khẳng định lại, ta đã bắt mạch của ngươi. Là mạch đập của nữ tử."
"..."
Tôi thật muốn hô lên một lời cảm thán, nhưng cổ họng đã tắc nghẹn hoàn toàn. Vốn dĩ nàng đã phát hiện ra tôi là nữ tử - kể từ rất lâu rồi!
Thật không biết vì lý do gì ngày đầu tiên khi tôi xuyên không, Hy Chiêu đại nương lại bảo mạch đập tôi rối loạn. Không biết do y thuật của đại nương quá 'thâm thúy' hay là vì tôi vừa rơi xuống từ một khoảng thời không hư vô, nên cơ thể mới chưa thực sự thích nghi mới gây ra hiện tượng mạch đập không ổn định nữa.
Thực tế đúng là khác xa với phim ảnh. Gái giả trai trên phim muôn đời chả bao giờ bại lộ, còn tôi chưa lâm trận đã bị đối phương vạch trần, hoàn toàn thất bại thảm hại.
"Vậy nên ta không bao giờ muốn cùng ngươi nói đạo lý." Dụ Ngôn chẳng có chút kinh ngạc hay giận dữ, nàng thong thả bước dưới ánh trăng, "Khuya rồi, nghỉ thôi Đới Manh."
Thậm chí, đầu óc ít nếp nhăn của tôi vẫn chưa thích nghi được kiểu thực tế thế này. Cho đến khi bóng của nàng đã gần như thấp thoáng qua những hàng cây, tôi mới vội vàng lao xuống sân, giơ tay rống lên: "Quận chúa, xin dừng bước."
Tiếng gọi của tôi thậm chí cao vút lên mấy quãng, Dụ Ngôn không tránh khỏi giật mình. Nàng nhíu mày nhìn bộ dáng thở hồng hộc của tôi mà trách móc: "Ngươi còn chuyện gì nữa?"
Quần áo tôi xộc xệch, lôi thôi lếch thếch vô cùng thảm hại, nhưng tôi vẫn cởi tấm áo choàng, khoác trở lại lên người nàng. Yên lặng một hồi, tôi mới dám lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không gợn sóng kia mà thổn thức: "Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta..."
Ta cũng chỉ là một nữ tử, một thứ dân không hề xứng với tình cảm của nàng.
Trái ngược lại với suy nghĩ của tôi, Dụ Ngôn lại thản nhiên đáp: "Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản."
"..."
Cứ cho là Dụ Ngôn được tiếp thu một nền giáo dục hẵng còn lạc hậu và vô cùng hà khắc với loại tình cảm đồng tính luyến ai đi, nhưng có vẻ tinh thần giác ngộ cách mạng của nàng là vô cùng cao, có thể thậm chí là hơn ông nội tôi vài đẳng cấp. Thời kỳ này, thậm chí phụ nữ còn chưa được coi trọng, vậy sao nàng có thể tiếp nhận tình cảm của một nữ tử chứ?
"Đới Manh, là vì ta yêu ngươi."
Nàng hình như đã đi guốc trong bụng tôi.
Giọng nói của Dụ Ngôn thoảng nhẹ bên tai, tim tôi lại lần nữa đánh trật vài nhịp. Dụ Ngôn của tôi vẫn thế, vẫn vô cùng ương bướng, nhưng lại thực đáng yêu và yếu đuối trước tôi.
"Tứ hôn của Hoàng thúc ban, dám kháng chỉ, chém!" Nàng quay lưng đi, giọng nói vẫn vô cùng thản nhiên nhưng đã đem theo ý cười, "Hoặc ta sẽ thay Hoàng thúc dán lệnh truy nã ngươi khắp thành."
Nàng cũng thực biết cách đàn áp tôi, dám đẩy một người đang từ trên mây xuống mặt đất không thương không tiếc, thật nhẫn tâm a~~~
"Quận chúa, ngươi rõ ràng biết thân phận của ta..." Là nàng muốn tôi chủ động nói ra, là nàng tôn trọng quyết định của tôi mà không hề đứng ra vạch trần. Tôi thực muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng mình mà ve vuốt, cưng chiều, không cho phép nàng rời xa tôi.
"Ngươi còn gọi ta là quận chúa, ta cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem."
"..."
"Còn ngẩn người?"
"...Dụ Ngôn, ta xin lỗi a!"
Nàng không đáp lời tôi, mà ánh mắt dời xuống phía dưới. Bỗng dưng cảm thấy không khí nóng lên kỳ lạ.
"Ta vốn nghĩ ngươi là do bó ngực." Ánh mắt nàng vẫn không chuyển rời, thong thả lên tiếng, "Hóa ra ngươi vốn phẳng thực."
Chắc chắn không phải do tôi khiến nàng biến thái a ~~~
Tôi chưa bao giờ nói lại nàng, vốn dĩ không thể phản kháng được. Nàng mỉm cười, thong thả bước đi. Nhìn theo dáng người mảnh mai nhưng vô cùng quật cường, trái tim tôi mềm nhũn, nụ cười bất giác vương trên khóe môi.
"Dụ Ngôn, cảm ơn em!"
Tôi bước về phòng, lặng lẽ ngồi xuống bàn, thong thả rót cho mình một chén nước nguội, đưa lên môi nhấp. Tốt, có cảm giác, nước vừa trôi xuống cổ, giờ đã vào thẳng dạ dày.
Hoàn toàn không phải mơ!
Tôi đứng bật dậy, nhảy một bước lên trên giường, thiếu điều cụng luôn vào tường nhà. Nàng dù sớm biết tôi là nữ nhi, nhưng vẫn đem lòng yêu thương tôi. Đây là sự thật hay sao, hay do tôi ảo tưởng mà ra?
Ảo tưởng thì mùi hương đặc trưng của nàng vẫn còn vấn vít bên người tôi là thế nào đây? Chẳng nhẽ khứu giác tôi cũng theo não bộ mà gây nên sự hoang tưởng này?
Không đúng, nàng cũng yêu tôi. Nàng đã đặt tay lên... ngực tôi cơ mà! Tôi thiếu điều muốn lột luôn áo ra để kiểm tra xem nàng có để lại dấu vết trên ngực mình hay không nữa.
Sau một hồi lăn lộn trên giường, cuối cùng tôi cũng ôm mộng đẹp mà tiến vào giấc ngủ.
Đó là đêm đầu tiên sau khi bị xuyên không, tôi ngủ mà không phải bó ngực!
***
Những ngày tháng sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra mọi khi. Nhưng giờ tôi đã không còn là Đới quản gia nữa, mà thăng cấp lên thành Quận mã gia, đường đường chính chính đi đi lại lại trong phủ mà không cần e dè bất kể khu vực nào giống trước đây.
Sau khi Thánh thượng vời gọi trai tráng xung quân đánh trận, đã tức tốc lên đường đến Hóa Châu. Hai tướng Dụ Việt Bân và Dụ Bình sau vài ngày phân phó công việc trong phủ thì cũng đem theo hơn mười vạn quân thân hành theo sau.
Phủ quận mã cũng đã được khởi công xây dựng gấp rút để kịp cho ngày thành hôn 28 tháng Chạp. Người người nhốn nháo, chạy đi chạy lại đốc rút công việc.
Trong khi ngoài kia sóng gió vô biên, gió lốc thét gào, thì tại phủ quận chúa, tôi vẫn bình chân như vại, ung dung cầm chuyên trà mà rót cho mình một chén. Cuộc sống như thế này tuy tẻ nhạt vô cùng, nhưng nếu cứ có Dụ Ngôn thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
"Quận mã gia, ngài không phải hôm nay nói sẽ tự tay làm bánh cho quận chúa sao?"
Ách, bà nội nó, quên mất rồi!
Tôi quay sang nhìn Từ Vệ - cũng chính là hộ vệ thân cận theo hầu bên Vương gia từ nhỏ, tuổi tác so với Dụ Bình cũng trùng hợp bằng nhau. Nhưng vốn đáng nhẽ phải cùng xuất quân ra trận, nhưng vì Vương gia sợ bên cạnh tôi và quận chúa không có thị vệ võ nghệ cao cường, nên đành phải để lại Từ Vệ.
Nói đi cũng phải nói lại, người này tuy võ công cao cường, nhưng đúng là thanh niên đầu gỗ. Tuy nói là ở lại giúp tôi lo việc nhà cửa, nhưng thực chất đều do mình tôi phân công giải quyết, Từ Vệ chỉ là chân ngoan ngoãn sai vặt, dùng sức dùng lực như trâu điên.
"Quận chúa, nàng đang ở đâu vậy?" Tôi nâng vạt áo, đứng dậy sắn sắn ống tay, "Đã chuẩn bị bột cho ta chưa?"
Từ Vệ vai rộng dáng cao, đứng trước tôi lại càng như núi sừng sững, ôm quyền hướng tôi cung kính: "Bẩm quận mã gia, ta sợ ngài phải mất công mất sức, đã trộn bột trước cùng nước sôi!"
Cánh tay tôi bất lực buông thõng, mắt trợn ngược mồm há hốc. Vài giây sau mới lấy được bình tĩnh, chất giọng sang sảng lại vang lên: "Ngươi làm vậy chẳng há nào đun chín bột rồi? Sao ta dùng được nữa?"
Thật muốn đánh tới cho tên này một quyền!
"A, ta không biết." Từ Vệ hốt hoảng, lại cuống cuồng chạy đi, "Để ta chuẩn bị lại."
Tôi thở dài, lại chắp tay sau lưng lững thững bước tới đại sảnh. Dụ Ngôn đương cắm từng cành hoa ly vào một chiếc bình tròn màu trắng. Sắc hồng phấn của hoa cùng hương thơm ngan ngát như hòa vào làm một trong không gian, thoảng qua cánh mũi khiến tôi bất giác mỉm cười.
Thấy tôi bước đến, Mạch Ly vội lui lại đằng sau hành lễ: "Quận mã gia."
Tôi mỉm cười, xua tay: "Còn chưa bái đường, các người cứ gọi ta là Đới Manh thôi."
Lúc này Dụ Ngôn mới dừng tay, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi vô cùng thản nhiên, sau đó buông một câu giận dỗi: "Bỏ ống tay áo xuống. Ngươi cứ vậy đứng trước nữ nhân sao?"
Ách, cái này cũng tính là hở rồi hả? -- Tôi vội vàng vuốt lại ống tay áo, ái ngại gãi gãi đầu với Mạch Ly. Cô nàng cúi đầu, nhưng lại trộm cười tôi.
Xem ra tôi đúng là thê nô huyền thoại trong mấy quyển ngôn tình cổ đại rồi.
"Dụ Ngôn, hôm nay có lẽ ta chưa làm bánh được cho ngươi." Tôi ngồi xuống ghế, biếng nhác bò ra bàn, "Từ Vệ làm hỏng bét kế hoạch của ta rồi."
Trời ngày thu mát mẻ, gió thổi từ hậu viện đem theo hơi nước ao phả vào mặt vô cùng dễ chịu. Chim hót bên tai như dạo một bản nhạc cùng những nốt ngân thánh thót nhưng dìu dập êm ái. Mí mắt tôi xụp xuống, ngáp dài một cái rồi thiu thiu tiến vào mộng.
Nhưng chưa được bao lâu đã cảm thấy sau gáy nhột nhột, tôi nhíu mày, thầm oán thán một phen. "Dụ Ngôn, ta buồn ngủ quá, đừng nghịch."
Bàn tay đang cọ cọ vào gáy tôi khựng lại một chút, nhưng sau đó lại trượt xuống cổ áo, hung hăng nhéo lấy da tôi. Hơi thở của Dụ Ngôn phả vào cổ khiến tôi ngứa ngáy. "Đới Manh, ngươi thật lười biếng."
Tôi thực sự hết cách, mí mắt đành gượng ép nhướn lên. Gương mặt nàng sát gần, cơ hồ chỉ cần tôi hơi ngẩng đầu sẽ tức khắc chạm vào đôi môi căng mọng kia. Tôi đờ đẫn cả người, như mê hoặc mà nhìn nàng đến ngẩn ngơ.
Khóe môi Dụ Ngôn cong cong, đuôi mắt cũng hơi nheo lại, nàng thì thầm: "Hay là ngươi 'tới kỳ' rồi?"
Tới kỳ? --- A! Tôi trợn mắt nhìn nàng, dở khóc dở cười vì mức độ biến thái của nàng ngày càng gia tăng, nhất là kể từ cái ngày tôi thú nhận với nàng rằng, bản thân tôi cũng là một nữ tử.
"Ngươi... thật tình nga ~~ Thế nào lại nghĩ lung tung vậy?" Da mặt tôi tuy dày, không đến mức đỏ hồng, nhưng cảm giác nóng mặt vì xấu hổ vẫn râm ran. Tháng này tôi đã qua kỳ kinh nguyệt từ lâu rồi. Mỗi lần như vậy, tôi đều khỏe như vâm, không có một tí nào gọi là đau đớn của con gái thường có.
Dụ Ngôn ngồi xuống ghế cùng tôi, không biết Mạch Ly đã rời đi từ lúc nào, lọ hoa trên bàn cũng đã được hoàn thành tinh tế và vô cùng nhẹ nhàng. Nàng đặt một cuốn sách trước mặt, ánh mắt chăm chú lướt trên trang giấy, tay vẫn nhẹ rót một tách trà. Tôi yên lặng ngắm nhìn gương mặt nàng, tĩnh lặng và vô cùng bình yên.
Bất giác tôi chạm nhẹ vào bàn tay nàng: "Ngươi thật đẹp, Dụ Ngôn."
Nàng không đáp lời tôi, ánh mắt phải chuyên tâm vào trang giấy, nhưng gò má đã không nghe lời khổ chủ mà thoáng ứng hồng, khóe môi cũng cong cong. Tôi vuốt nhẹ những ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh của quận chúa, trong lòng bỗng ngập tràn cảm xúc kỳ lạ.
Quận chúa vốn là cháu gái mà hoàng đế Dụ Ích Tông vô cùng yêu thương bao bọc, thế nên nàng từ nhỏ đã được trên dưới cưng chiều, sống nhãn nhã sung sướng. Cớ gì trong sử sách lại nói rằng, sau này nàng cùng phu quân sống ẩn dật?
Liệu nàng có chịu nổi không?
"Lại ngẩn ngơ rồi?" Dụ Ngôn mỉm cười, đặt cuốn sách sang một bên, "Đới Manh, ân... Nói cho ta nghe về gia đình ngươi đi. Ta muốn biết."
Tôi tì cằm lên cánh tay, chăm chú quan sát nàng. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc tôi cũng trầm tư mà mở miệng, thanh âm có phần nặng nề hơn: "Gia đình ta có bốn người, trên ta là một anh trai. Cả nhà đều làm trong ngành Y, thế nên ta cũng biết một chút ít về y thuật."
Cảm giác nhớ nhà lại dâng lên, cuộn trào trong lồng ngực. Bỗng dưng tôi thèm được mẹ mắng, thèm cảm giác tị nạnh với anh trai để rồi lại được bố cưng chiều, nói rằng con gái bố là tuyệt nhất.
Nhớ cái dáng lưng thẳng tăm tắp của ông nội, giọng nói sang sảng bên tai và những lần bực bội vì tôi quét dọn nhà cửa không sạch sẽ, nhưng ngay sau đó lại cười ha hả và dẫn tôi đi đánh cờ, chơi bài.
Cuộc sống tuy bận rộn nhưng luôn có những niềm vui lớn lao ngay bên cạnh mình thôi.
"Đới Manh có phải đang rất nhớ nhà?" Dụ Ngôn cũng tựa nhẹ cằm vào bàn tay tôi. Cảm giác mềm mại từ làn da nàng khiến cả người tôi tê rần, tim đập thình thịch như muốn phát loa cho cả thế giới nghe thấy. Nàng nhẹ giọng nói: "Còn có ta mà."
Còn có ta...
Đúng vậy, tôi còn có em.
Tôi nhìn Dụ Ngôn bằng ánh mắt si mê đến dại người, nàng kinh ngạc rồi cụp mi, sắc hồng dần lộ rõ qua đôi tai nho nhỏ. Tôi biết nàng lại đang xấu hổ, muốn chọc nàng một phen nhưng sợ nàng giận nên lại nói tiếp về chuyện gia đình: "Ông nội kể với ta, tổ tiên họ Đới trước giờ luôn theo nghề y, bốc thuốc chữa bệnh, cũng có tiếng tăm cả một vùng... A!!!"
Tổ tiên, phải rồi, tổ tiên của ta đã sống từ thời Bắc Nguyên mà.
Tôi trợn mắt, đập bàn cái rầm rồi đứng bật dậy, hô lên một tiếng: "Đúng rồi, tổ tiên của ta chắc chắn đang sinh sống ở những vùng lân cận Kinh thành."
Dụ Ngôn giật mình, nàng nhíu mày: "Ý ngươi là sao? Tổ tiên của ngươi?"
Tâm trạng tôi phấn khích vô cùng. Nếu ông nội nói đúng thì quả thật nhà họ Đới tôi đang sinh sống cách kinh thành tầm sáu mươi cây số về phía Bắc, nếu ở thế kỷ 21 thì chính là thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam.
Tôi vội vàng siết chặt bàn tay của Dụ Ngôn, mồm lăm miệng mười hỏi dồn dập: "Trấn Nam Ninh ở đâu? Nàng biết chứ?"
Ngày đó chưa chia cắt các tỉnh lẻ nên thành phố Phủ Lý trực thuộc tỉnh Hà Nam ở những năm này vẫn nằm trong địa phận của Hà Nam Ninh .
Tuy vẫn còn bất ngờ nhưng nàng đã đáp lời tôi không hề chần chừ: "Ta biết, cách khoảng hơn hai ngày đường thôi, cũng có vẻ gần với trấn Thanh Tri."
Tôi vuốt vuốt ngực, bình ổn lại trống ngực đang nện thình thịch.
"Dụ Ngôn, ta phải đi nơi đó." Tôi lập tức xoay người, giọng vẫn hào sảng, "Ta là con cháu họ Đới, phải một lần tới bái kiến cụ tổ. Biết đâu lần đi này trở lại ngươi sẽ tin ta là người từ tương lai tới! Không được, ta phải đi ngay!"
Nội à, người tuy đệ nhất cao thủ chém gió thần sầu, nhưng vấn đề về gốc gác tổ tiên họ Đới xin đừng thêm mắm dặm muối để lôi ra lòe con cháu. Vì ngay bây giờ đây, con phải đi kiểm chứng những lời của nội rồi.
Chưa kịp rời đi một bước, cánh tay tôi đã bị giữ chặt đấy, Dụ Ngôn thong thả nói: "Mai khởi hành, để ta chuẩn bị đồ." Nói rồi, nàng thản nhiên đứng dậy, gọi Mạch Ly một tiếng rồi như một nữ chủ nhân phân phó, "Ngươi thu xếp đồ cho ta, những thứ cần thiết thôi. Bảo Từ Vệ chuẩn bị xe ngựa nữa, sớm mai chúng ta xuất phát đến trấn Nam Ninh."
Tôi còn trố mắt nữa huống chi Mạch Ly chưa hiểu chuyện. Nhưng đúng là đã kinh qua nhiều năm tháng hầu cận quận chúa, thế nên Mạch Ly chưa đầy vài giây sau đã nhanh chóng cúi đầu: "Ân, quận chúa còn gì sai bảo không ạ?"
Quận chúa phất tay, Mạch Ly hiểu ý liền hành lễ rồi tất tả lui xuống chuẩn bị.
Aish, nàng đúng là bà chủ của tôi!
Tôi hắng giọng, sau đó ôm quyền hướng Dụ Ngôn mà chọc ghẹo: "Bà chủ, em còn gì sai bảo không?"
Dụ Ngôn nhíu mày, nàng chun môi giận dỗi. Dáng bộ này chắc chỉ trước mặt mình tôi. "Ngươi lúc nào cũng châm chọc ta, không được gọi là bà chủ nữa, nghe chưa?"
"Hiểu, bà xã!" Tôi lại càng được đà mà ghẹo nàng.
"Bà xã là ý gì vậy?"
"Người hiện đại chúng ta gọi nương tử là bà xã, em xã; giữa vợ chồng gọi mình xưng tôi, giữa trai gái yêu nhau xưng hô anh, em... Ngôn từ vô cùng đa dạng hóa!"
Tôi không dám chắc nàng có thể tiếp thu hết những lời tôi nói, vì tiếng việt cổ vốn dĩ không phong phú như thời hiện đại. Nhưng gò má nàng ửng hồng, nàng hờn dỗi nhìn tôi rồi quay lưng bước đi, không quên buông lại một lời: "Đới Manh càng lúc càng hư."
Ách, vốn dĩ nàng sắp thành thê tử của ta, gọi vậy cũng tính là hư đi?!
"Em càng ngượng ngùng, ta càng muốn gọi vậy đó. Bà xã a ~~~"
"Đừng có tới gần ta, không ta đem mặt ngươi ra vẽ bậy đó!"
"..."
Cứ vậy, một người châm chọc, một người nhẹ mắng, một người yên lặng, một người dọa... Cuối cùng ráng chiều cũng buông xuống, nhẹ phủ lên nóc nhà màn đêm tịch mịch đầy ánh trăng và gió mát.
Một đêm mùa thu lặng lẽ trôi qua trong yên bình.
Tinh mơ hôm sau, bốn người chúng tôi đã khởi hành. Từ Vệ ngồi bên ngoài cho ngựa chạy kéo xe, còn Mạch Ly ngồi trong cùng tôi hầu quận chúa. Chuyến đi này không lấy thân phận người trong Vương phủ nữa, nên chúng tôi đều vận y phục thường dân, đến xe ngựa cũng dùng loại bình thường nhất.
Thế nên không tránh khỏi xóc nảy ruột gan mỗi khi qua những đoạn đường gồ ghề. Tôi nhìn gương mặt đã tái đi vì mệt mỏi của Dụ Ngôn, trong lòng bứt rứt không an ổn, liền vén rèm cửa lên càu nhàu: "Từ Vệ, huynh đi chầm chậm một chút."
Từ Vệ ái ngại trả lời tôi: "Bẩm quận mã gia, tốc độ của chúng ta đã đủ chậm rồi."
"Huynh còn cãi là ta đạp huynh xuống xe đó."
"A, thật nhẫn tâm..."
Hai người chúng tôi cứ đôi co mãi, cho đến lúc giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy yếu mềm cảu nữ tử vang lên cắt lời: "Đới Manh, đừng khó dễ Từ Vệ."
Tôi ngoái đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng càng thêm đau lòng. Mạch Ly lo lắng vuốt nhẹ nhàng lên sống lưng nàng: "Quận chúa, người mệt rồi sao?"
Dụ Ngôn mỉm cười: "Ta không sao."
Nhìn nàng như vậy nhưng lại vô cùng quật cường, bướng bỉnh. Tôi lui vào trong xe, ngồi cạnh bên nàng, khẽ nói: "Ráng chịu đựng một chút, chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi."
Quá giờ ngọ một chút, cuối cùng Từ Vệ đằng trước cũng hô lên: "Quận mã, trước mắt có quán trọ nho nhỏ, chúng ta dừng ngựa nhé."
Tôi đỡ Dụ Ngôn xuống ngựa. Nàng rất gầy, mảnh khảnh vừa vặn một vòng ôm của tôi. Hương thơm ngọt ngọt của nàng phủ quanh, tôi lại phát giác mình bắt đầu ngẩn người, thế là dứt khoát ép cho hồn phách quay trở lại thể xác.
Chúng tôi bước vào khách điếm, không quá ồn ào đông đúc như những quán ăn ở trên kinh thành. Tôi chọn đại một chiếc bàn, bảo mọi người an tọa rồi mình cũng thở phào mà ngồi xuống.
Trên xe ngựa thực đau cái mông!
"Khách quan muốn dùng gì?" Tay tiểu nhị nhanh nhẹn bước đến bên bàn của chúng tôi, ân cần hỏi han.
Tôi chẳng nghĩ ngợi, cứ thịt thà điểm cho sướng cái mồm đã, sau đó thêm chút đồ ăn nhẹ nhàng cho quận chúa.
Nàng không giống tôi, tuy đều là nữ nhân nhưng tôi lại vô cùng thoải mái trong việc ăn uống. Đồ ăn bưng lên là đánh chén cho hăng cái bụng, một gắp thịt cũng phải hai, ba miếng, thi thoảng nhấp ngụm rượu, không biết ngượng ngùng mà "Ợ!" lên một tiếng rõ to.
Tuy trước mặt Vương gia hay Dụ Bình idol tôi không đến nỗi xấu tính như thế, nhưng đối với hội Mạch Ly, Từ Vệ, chúng tôi cũng đã quá thân thuộc từ lúc tôi mới thăng chức làm quản gia rồi. Thế nên cứ cả đám người làm trong phủ đánh chén với nhau thì chẳng bao giờ giữ ý cả, đều học theo 'tính tốt' của tôi, nhộn nhịp vô cùng.
Ấy nhưng hôm nay còn có quận chúa, hai người kia ăn uống vô cùng lịch sự, chỉ gọi là lấp cho đầy cái bụng thôi.
Quận chúa cẩn thận gắp từng miếng rau, tao nhã như khua nét bút trên bức họa phong, chầm chậm đưa lên miếng nhai. Nàng thấy tôi uống rượu như một nam nhân, lông mày khẽ nhíu, lựa lời nhắc nhở: "Đới Manh, ăn uống từ tốn."
Tôi đối với việc ngồi ăn cùng quận chúa không muốn giả vờ nhã nhặn, liền nhanh chóng đáp: "Ngươi vẫn nên ăn nhiều thịt vào một chút."
Nói rồi, ta khoắng đũa, gắp một miếng thịt lợn xào nấm lên, chọc ghẹo nàng: "Nào há miệng, ta bồi ngươi ăn."
Dụ Ngôn biết thừa ta lại lên cơn muốn chọc nàng, thế nhưng trước hai người hầu trong phủ mà tôi vẫn có thể mặt dày làm ra cái loại chuyện này, gò má nàng lại ửng đỏ, một mực quay mặt đi: "Ta không ăn đâu."
Ai nga, càng ngày nàng càng làm tôi muốn si mê nhiều hơn.
Tôi cười hềnh hệch, cho luôn miếng thịt vào miệng nhau, sau đó lại đưa chén rượu lên miệng uống.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
Tiếng gầm này cơ hồ vang vọng khắp khách điếm, khiến cho rượu của tôi vừa đưa vào miệng cơ hồ phun ra đầy mặt bàn.
Gì?! Cái này... Sao có thể được chứ? -- Tôi quay ngoắt người tìm kiếm nơi vừa phát ra thanh âm sang sảng quen thuộc kia.
Oh My God, không thể nào, đích thực đang nằm mơ!
Dáng lưng thẳng tắp, mái đầu bạc phơ đến chòm râu dài dưới cằm cũng trắng một màu, mặc y trang nông dã bình thường nhưng cả người lại ngời ngời tỏa ra khí chất của lão nhân từng đi lính.
Không sai, người kia, cái vị ngồi song song cạnh ngay bàn tôi, giống hệt ông nội, người đáng ra không thể có mặt tại đây.
"Ngươi sao vậy?" Dụ Ngôn hoảng hốt lay cánh tay tôi. Lúc bấy giờ tôi mới biết mình đã đứng phắt lên từ lúc nào.
Hành động của tôi cũng kéo theo sự chú ý của mọi người trong quán, kể cả lão nhân gia giống hệt ông nội bên cạnh mình. Tôi thầm than không tốt, liền sau đó hắng giọng, bình tĩnh ngồi xuống.
Nhích lại gần Dụ Ngôn một chút, tôi thì thầm vào tai nàng: "Dụ Ngôn, người kia, ông lão đó giống hệ với nội ta. Nhưng ông nội đương ở nơi cách chúng ta hàng trăm năm, không thể cùng ta xuyên về đây được."
Dụ Ngôn cũng vì lời nói của tôi làm cho bất ngờ, nàng đưa mắt chăm chú quan sát lão nhân, sau đó lại nhìn tôi kinh ngạc. "Ngươi và ông ấy thực có chút giống nhau."
Đúng vậy, con cháu họ Đới, đều cùng một gen, đến giọng nói cũng không thể nhầm lẫn vào đâu được, sao tôi có thể nhận lầm chứ?!
"Dụ Ngôn, ta đang nghĩ..."
Đang nghĩ rằng, người kia liệu có can hệ gì với họ Đới hay không? Nếu là ông nội, hẳn đã nhận ra tôi mà bổ nhào vào cháu gái rồi, nhưng người kia chỉ nhíu mày một cái rồi lại bình thản quay đi. Xem ra, chỉ có một khả năng...
Dụ Ngôn hiểu ý tôi, nàng cau mày: "Ý ngươi là... ông ấy là tổ tiên..."
"Đúng vậy, ngươi cùng ta qua thử ông lão xem."
Thế rồi hai người chúng tôi không hẹn mà đều xua hai người Mạch Ly ra xe trước, sau đó hồi hộp tiến lại gần ông lão kia.
Càng nhìn càng thấy cực kỳ giống ông nội mình.
"Lão nhân gia, xin hẵng dừng bước." Tôi hô lên một tiếng, chất giọng đặc trưng của con cháu họ Đới lại lần nữa sang sảng khắp khách điếm.
Ông lão dừng chân, nheo mắt nhìn tôi. "Xin hỏi vị công tử đây có chuyện gì?"
Không phải nội, đích thực nội không bao giờ nói mấy lời thừa thãi này với tôi cả.
Lòng bỗng nhiên khơi dậy nỗi buồn phiền khó tả, như rơi từ trên tháp cao xuống biển sâu không đáy. Nhưng đương lúc tôi thất thần, Dụ Ngôn lần nữa siết nhẹ bàn tay tôi.
Tôi sực tỉnh, hơi ấm từ nàng như làm tôi phục hồi mấy phần ý thức, bèn sau đó ôm quyền cung kính với ông lão: "Xin hỏi vị nhân gia đây có phải người họ Đới bên trấn Nam Ninh?"
Ông lão kinh ngạc, nhưng rõ ràng không lấy làm lạ lẫm: "Vị công tử này cũng là người trong trấn? Ta thấy quen mắt vô cùng."
Nói thừa, tôi là cháu chắt chút chít của ông đấy.
Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng tôi vẫn kính cẩn đáp: "Ta là người trong Kinh, nghe danh Đới gia trấn Nam Ninh y thuật không đâu sánh được. Cơ thể nương tử ta hư nhược, quanh năm khám đại phu mà không mấy tiến triển, lần này vội vã từ Kinh lên đường đến trấn Nam Ninh, mong mỏi được cầu kiến Đới gia. Thật may mắn lại gặp được lão nhân gia đây, bọn ta thật có phước."
Ăn nói như vậy đã đủ để lừa được con mắt tinh tường của lão nhân này đang chiếu lên người chúng tôi chưa? Đương lúc còn chưa biết nói thêm điều gì để lấy lòng tin của ông lão, Dụ Ngôn bên cạnh đã nhẹ ho lên một tiếng, sau đó nàng ôm lấy cánh tay tôi, cúi người khẽ khàng: "Phu quân, thật tốt quá."
A, nàng cũng thật nhanh đi, vừa vặn bắt ý tôi chuẩn không cần chỉnh.
Tôi giả như một lão công tốt, dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Dụ Ngôn, an ủi: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Lúc này ánh mắt ông lão mới dịu đi, cuối cùng nở nụ cười vui vẻ: "Ra là hai vị đây người trong Kinh, đã thất lễ rồi. Ta là Đới Tiếu Hoa, hiện giờ trong nhà người đứng ra bắt mạch kê đơn cho người bệnh là ta, con cháu chưa rành sỏi nên ta cũng mới dám cho chúng bốc và châm thuốc. Nếu hai vị không chê, có thể lại gia một chuyến, để ta tiện bắt mạch cho thê tử ngươi."
Đến cái tên cũng na ná nhau nữa, mà hình như ông nội cũng từng nhắc qua rồi. Tôi cúi người đáp lễ trong khi đầu óc vẫn bới tung xem rốt cuộc lão nhân gia này được ông nội nhắc đến khi nào.
Nhưng vốn dĩ sau đó còn chưa kịp nhớ ra thì đoàn người chúng tôi đã đến trấn Nam Ninh.
Trên đường đi tôi không dám nói ra tên thật, bèn mượn họ của Dụ Ngôn, tự bịa tên mình thành Dụ Tiếu Trình. Ông lão không mảy may nghi ngờ, còn cười xòa nói tên tôi nghe thế nào cũng na ná tên của ông lão.
Thì sắt được tôi từ một lò, sao không giống cho được?

[COVER] Nương Tử, Ta Yêu Em - Đới NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ