Lời này là của Triệu Tiểu Đường nhé.
Tôi thở dài một tiếng, muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ thốt lên hai tiếng gọi: "Đới Manh..."Khi cậu ấy quay đầu nhìn lại phía sau, tôi đã biết, cậu ấy sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở lại.Cậu ấy nhìn tôi, gương mặt tuy đau đớn nhưng vô cùng kiên định. Tôi biết mình giờ khắc này có nói gì cũng không thể lay động suy nghĩ của cậu ấy nữa, liền nhào tới ôm cậu ấy thật chặt.
"Đới Manh, cậu hãy nhớ giữ sức khỏe, có biết không?" Tôi nghe giọng mình nghẹn lại, không ngờ lần này vĩnh viễn biệt ly.
Đới Manh vỗ vỗ vai tôi, sau đó mỉm cười mà đáp: "Tớ không còn là con nít nữa. Họ Triệu, tớ có một việc cần nhờ cậu. Cả đời này, tớ sẽ mãi mang ơn với cậu."
Chưa kịp để tôi ngạc nhiên, cậu ấy đã rút trong ngực áo một sợi dây chuyền bạc, đặt vào tay tôi. Tôi đưa lên ngang tầm mắt quan sát, kinh ngạc khi đây là vật bất ly thân của con cháu nhà họ Đới.
"Thấy vật như thấy người, Tiểu Đường. Nhờ cậu chăm sóc cho cả gia đình tớ, đừng để họ thêm bận lòng vì một đứa bất hiếu như tớ..."
Cậu ấy đau, tôi cũng đau chẳng kém. Chỉ nghĩ tới việc vĩnh viễn không gặp lại người bạn thân nối khố, trái tim tôi dường như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng thật nhanh chóng, tôi liền mỉm cười, mặc dù tôi biết nụ cười của mình khi ấy vô cùng khó coi.
"Đới Manh, cậu không bất hiếu. Cậu luôn là người của Đới Gia, bây giờ, mãi mãi về sau cũng thế." Tôi đeo sợi dây chuyền của cậu ấy lên cổ, kiên định nói, "Triệu Tiểu Đường tớ cũng vậy, từ giây phút này cũng là người nhà họ Đới, gia đình cậu cũng chính là gia đình của tớ."
Đới Manh không đáp lại, nhưng khóe mắt đã run lên vì xúc động. Cậu ấy tiến lên, lần cuối ôm lấy tôi vào lòng. Nước mắt nãy giờ kiềm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, tôi vỗ vỗ vào vai cậu ấy, thì thầm: "Gặp cô công chúa đáng ghét đó, hãy cho tớ gửi lời chào nhé."
Chỉ thấy Đới Manh lặng lẽ gật đầu, tôi liền xoay lưng nhìn xuống 'cánh cửa thời gian'. Vòng xoáy đã thu hẹp dần lại, tôi biết đã đến lúc phải đi. Quay lại nhìn người bạn thân lần nữa, tôi mỉm cười nói lời cuối cùng.
"Đới Manh, tạm biệt!"
Tôi nhắm mắt, lao xuống vòng xoáy phía dưới. Cùng lúc đó tiếng sấm rền vang, tôi như bị một lực hút mạnh cuốn vào cánh cửa kia.
Chẳng biết vòng xoáy này sẽ mang tôi đi nơi nào, nhưng tôi chỉ cảm thấy cơ thể vô trọng lực mà bị hút đi thật nhanh. Cảm giác lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, tôi kiềm chế cơn buồn nôn để không ói ra bằng sạch. Đầu óc choáng váng, cả cơ thể chao đảo dữ dội, tôi mơ hồ mở mắt nhìn những cảnh vật đang lướt qua xung quanh.
Đúng như xem một bộ phim, cảnh vật cứ thế dần đổi thay, nhanh lướt qua như bị một ai đó ấn nút tua vậy. Đầu óc tôi mơ hồ, không nhịn được cơn chóng mặt và lực hút đảo lộn lục phủ ngũ tạng kia mà bất tỉnh nhân sự.
Tôi không biết đã qua bao lâu, cũng chẳng biết mình đã xuống uống trà với Diêm Vương chưa nữa, khi tôi nhướn khóe mi nặng trĩu, trần nhà trắng tinh quen thuộc đã rơi vào tròng mắt. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cùng tiếng máy đo nhịp tim liên tục nhấp nháy, tôi nhanh chóng nhận ra một vấn đề cốt yếu: đây là bệnh viện - bệnh viện của thời hiện đại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] Nương Tử, Ta Yêu Em - Đới Ngôn
Fiksi PenggemarTên truyện: Nương tử, ta yêu em. Tác giả: Xích Ma ĐL. Thể loại: Bách hợp tiểu thuyết, xuyên không, phá vỡ bối cảnh lịch sử, nữ phẫn nam trang, ngọt ngào văn, hài hước, HE.