Ryujin dựa cả thân vào chiếc ghế trong văn phòng , đầu óc suy nghĩ về mọi thứ trên đời , đặc biệt ... thân Ryujin là một bác sĩ giỏi nhưng hôm nay ... cuộc phẫu thuật cứu bé gái ung thư kia không thành công . Ryujin lại để mất một thiên thần nhỏ trên đời này .
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch , Ryujin mở mắt nhìn xem . Cũng không hào hứng lắm khi nhìn thấy người đang gọi mình .
" tôi đây Chaeryeong "
" Ryujin , rảnh không ? "
" rảnh nhưng không muốn đi đâu "
" thôi nào , đi chỗ này , tôi biết quán ăn này ngon lắm "
" không muốn đi "
" đi đi , tôi khao cậu , đón cậu ở bệnh viện 10 phút nữa nhé "
" lee ... * tút tút tút *
Ryujin nhăn mặt để mạnh cái điện thoại xuống bàn , nhưng chợt nhìn đồng hồ , cũng đã sắp tan ca làm ... với lại tâm tình đang tuyệt vọng một chút , Lee Chaeryeong có thể nói là con người giúp cuộc sống của Ryujin có thêm màu một tí . Vớ lấy chiếc áo khoác dày cộm vào người , tắt hết đèn hành lang bệnh viện , cô rải bước đi ra khỏi cơ sở.
Đi ra ngoài đường lộ , Ryujin mới biết rằng Seoul về đêm đông đúc như thế này , có thể là cô biết nó đông đúc nhưng hôm nay đặc biệt để ý nó đông đúc hơn thường ngày .
" Ryujin "
Cô ngoảnh lại người gọi mình , là bác Kim , bảo vệ của bệnh viện
" Bác Kim " - cô cười cười
Người bảo vệ đi lại vỗ nhẹ vai cô một cái , nhìn sắc mặt buồn rầu của cô , chú cũng hiểu nỗi lòng của bác sĩ , chú cũng vừa mới hay tin con bé Ha Eun không thể vượt qua được căn bệnh ung thư , Ryujin lại là người phẫu thuật cho con bé... nhưng lỗi không phải hoàn toàn do Ryujin.
" Con người hết phận , đừng trách bản thân mình "
Ryujin cười mỉm nhìn chú , bác Kim là người cô yêu quý hơn bao giờ hết . Lúc chỉ mới là thực tập ở bệnh viện , cô sai sót gì chú đều chia sẻ mặc dù chỉ là bảo vệ nhưng chú đã làm ở đây hơn 10 năm , cho Ryujin biết nhiều thứ hơn . Một phần nhờ chú , Ryujin có thể thành công như ngày hôm nay .
" Cám ơn bác "
Vừa dứt câu , chiếc còi xe của Lee Chaeryeong bấm inh ỏi để thu hút sự chú ý của cô . Cô cau mày liếc nhìn Chaeryeong một cái rồi lại chuyển đổi sắc thái thân thiện nhìn bác Kim như một lời tạm biệt .
Ryujin yên thân mình ngồi ngay ghế phụ , không nói năng Chaeryeong câu nào . Chiếc xe lăn bánh đi , Ryujin cũng dựa đầu vào thành kiếng của xe . Chaeryeong nhìn thấy dấu hiệu mệt mỏi của người kế bên , liền buông lời
" Sao thế bác sĩ Shin , có gì không hài lòng cậu sao "
" Từ khi nào cậu quyết định cuộc sống của tôi Lee Chaeryeong ? tôi chưa đồng ý đi với cậu đã tắt máy ? "
Chaeryeong cười khẩy một cái , tay di chuyển vô lăng sang bên phải
" Chẳng phải cậu cũng ngồi vào xe rồi sao "
BẠN ĐANG ĐỌC
|| 2SHIN || - ĐÔI MẮT CỦA EM
RomansaChị mong rằng ... Cuộc sống của em sẽ không còn màu đen nữa