Chương 27

435 46 7
                                    

Hai người phí một chút công sức mới đào hết toàn bộ hà thủ ô ra, hà thủ ô này thật sự không nhỏ, Ninh Diệu Trạch ước tính có mười mấy đến hai mươi cân, lớn hơn rất nhiều so với những hà thủ ô mà hắn đã từng thấy qua. Bản thân hắn cảm thấy rất nặng khi vặn nó bằng một tay .

Đồ vật nặng như vậy mà lấy về, còn phải đi bộ hơn nửa thôn, cho dù ít người cũng sẽ bị chú ý.

Đào Thanh khó xử nhìn Ninh Diệu Trạch: "A Trạch, chúng ta mang nó về như thế nào? Hà thủ ô này quá lớn, nếu như bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ?"

Ninh Diệu Trạch cũng biết đạo lý này nhìn bốn phía, không có cách nào để có thể che thứ này, hắn lại nhìn hà thủ ô trước mặt có không ít, dây leo có rất nhiều lấy về không có tác dụng gì.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Dưới đây chắc còn những cây hà thủ ô nhỏ, chúng ta đào lên thêm mấy cái, đợi chút nữa trở về thì cầm ở trong tay, chúng ta lại đi nhặt thêm một bó củi, đem những hà thủ ô lớn đặt ở giữa bó củi, như vậy sẽ không có người chú ý tới chúng ta."

Đào Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy Ninh Diệu Trạch nói biện pháp này rất khả thi, lập tức bắt đầu động thủ đào những hà thủ ô nhỏ bên cạnh, hai người cùng nhau đào, đào được vài củ nhỏ lên mới ngừng tay.

Những cái nhỏ thật sự chỉ cỡ củ khoai lang, trong này còn một mảnh mà đào không hết, nhưng bọn họ không đào hết toàn bộ, để về sau sẽ có tác dụng, chỉ hy vọng không bị người khác thấy đào đi mới tốt.

Đào hà thủ ô xong, hai người lại đi nhặt củi, không có mang dao chặt củi, chỉ nhặt một ít củi trên mặt đất, cũng may mắn nơi này là sâu trong núi, rất ít người đi vào, trên mặt đất củi không ai nhặt, hai người không tốn nhiều công sức là nhặt được một bó lớn, quấn hà thủ ô ở bên trong che kín mít, nếu không đem củi mở ra xem, không ai có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.

Sau khi trói xong củi hai người liền lên đường trở về, củi Đào Thanh cõng, dù sao trên đầu và tay Ninh Trạch còn bị thương không tiện để làm việc nặng.

Còn mấy củ hà thủ ô nhỏ cho Ninh Diệu Trạch cầm, hai người đi không nhanh không chậm, giống như là vừa lên núi chặt củi về.

Khi tới thôn bọn họ quả nhiên thấy được không ít người, Ninh Diệu Trạch không quen biết, nhưng Đào Thanh biết, lúc Đào Thanh gọi người Ninh Diệu Trạch liền kêu theo, thuận tiện nhớ kỹ diện mạo người này, về sau hắn ra cửa một mình cũng không đến mức nhận sai.

Trong thôn người khác nhìn bọn họ cõng một bó củi cũng không nói gì, trong nhà không củi đốt, đi lên núi nhặt cũng là bình thường.

Nhưng không biết tình cờ hay cố ý, bọn họ gặp phải người Ninh gia đi tới.

Ninh a ma cùng Lưu Hồng, đây là hai người mà Đào Thanh hận nhất ở Ninh gia, cũng là hai người xấu tính nhất nhà họ Ninh.

Ninh a ma cùng Lưu Hồng mới từ ngoài ruộng đang muốn đi về nhà, bọn họ cũng đang đi về nhà, hai nhà sống ở hướng ngược lại, cho nên vô tình đụng phải.

Lưu Hồng từ trước đến nay không cho Đào Thanh sắc mặt tốt, lúc này thấy bọn họ cũng giống như trước, hắn cười lạnh mở miệng: "Ôi, đây là không còn nơi nào để đi, chuẩn bị buổi tối lấy củi này ngủ dưới đất đi? Đáng thương như vậy, phân gia là chính các ngươi nói ra, như thế nào, hiện tại hối hận không?"

Đào Thanh cùng Ninh Diệu Trạch đều không muốn nhìn Lưu Hồng, càng đừng nói để ý đến hắn, nghe được lời Lưu Hồng nói, bọn họ không dừng lại mà trực tiếp lướt qua đi tiếp về phía trước.

Nhưng Lưu Hồng vốn là muốn gây rắc rối cho bọn họ, cũng sẽ không cho bọn họ rời đi như vậy.

Lưu Hồng duỗi tay bắt được đống củi Đào Thanh đang khiên: "Ai da, định bỏ đi như vậy ạ? Chuyện này không thể được, ta còn muốn biết các ngươi mấy ngày nay ăn cơm như thế nào? Sợ là không có cơm để ăn, không có chỗ ở đi. Đúng rồi, như thế nào không thấy được ba tiểu bất tử kia? không phải là bị các ngươi đem nấu chín rồi ăn thịt rồi đi!"

Lưu Hồng nói càng ngày càng khó nghe, nếu chỉ nói hai người bọn họ, Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh sẽ nhịn, nhưng khi nghe nói đến ba bé con như vậy, còn nói khó nghe như, Ninh Diệu Trạch cảm thấy mình không thể nào nhịn nổi.

Ba hài tử kia tuy rằng không phải con đẻ của hắn, nhưng hắn đã quyết định đem bọn chúng trở thành con ruột của mình, hắn sẽ không cho phép bọn họ nói lời không tốt về chúng.

Ninh Diệu Trạch đem hà thủ ô trong tay ném đi, sau đó lưu loát bóp lấy cổ Lưu Hồng, thậm chí còn một tay đem người nhấc lên, người thấy trong lòng đều run sợ, Lưu Hồng một câu không thể nói nên lời.

Ninh Diệu Trạch lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng chúng ta không dám làm gì ngươi sao? Ta bây giờ muốn mạng của ngươi, tựa như bây giờ, chỉ cần tay ta dùng lực một chút, ta có thể bóp gãy cổ ngươi!"

Lúc Ninh Diệu Trạch nói lời này trong giọng nói mang theo một cổ hung ác, như là thật sự muốn giết chết Lưu Hồng.

Ninh a ma đứng bên cạnh đã sớm bị dọa choáng váng, không dám nhúc nhích.

Ngay cả Đào Thanh cũng bị dọa, bất quá cậu phản ứng lại rất nhanh, đi lên kéo tay Ninh Diệu Trạch tay: "A Trạch, ngươi đừng xúc động, nếu ngươi bóp chết hắn, ngươi sẽ vào nhà lao ăn cơm, ngươi ngẫm lại còn ta cùng hài tử, ngươi cũng không thể có việc gì."

Ninh Diệu Trạch đương nhiên sẽ không trực tiếp bóp chết Lưu Hồng, giết người thì đền mạng hắn biết, huống chi hắn hiện tại là một người nông dân, bất kỳ quan chức nào cũng có thể bóp chết hắn, hắn sẽ không làm chuyện ngu như vậy.

Ninh Diệu Trạch cũng không trực tiếp buông tay, mà là trực tiếp ném Lưu Hồng thật mạnh rơi trên đất, nhìn hắn ho khan không ngừng.

Ninh Diệu Trạch tiến lên vài bước, chân dẫm lên tay Lưu Hồng: "Về sau giữ miệng sạch sẽ một chút, chúng ta đã phân gia không phải người một nhà, chúng ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, nếu ngươi còn dám nói hài tử nhà ta như vậy ngươi liền chờ xem, tuyệt đối không phải nhẹ nhàng như hôm nay!"

Sau khi Ninh Diệu Trạch nói xong Đào Thanh lôi kéo hắn: "A Trạch, đừng nói nữa, chúng ta trở về đi, về sau không để ý tới bọn họ là được."

Đào Thanh cũng lo lắng Lưu Hồng sẽ mang thù, về sau khi hài tử ra cửa sẽ ra tay đánh.

Ninh Diệu Trạch cũng nhìn ra Đào Thanh lo lắng, hắn bây giờ không đủ năng lực bảo vệ tốt bọn nhỏ, cũng không có quá nhiều vướng bận, nhặt hà thủ ô bị ném dưới đất liền đi theo Đào Thanh trở về.

_______

Xuyên Qua Chi Ở Núi Dựa Sông [On-going]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ