Junior Year
"Em đang làm cái gì vậy?"
Jaehyun nhồi nhét để kéo khoá chiếc vali. "Rời đi."
"Em đang không trưởng thành tẹo nào đấy."
Jaehyun hít một hơi thật sâu để không bị oà khóc. Như thế thì sẽ xấu hổ lắm. "Em cần nghỉ ngơi một chút."
"Vì cái gì? Ý kiến của anh?"
"Yeah." Jaehyun cáu kỉnh. "Em không cần anh bình luận về bất cứ quyết định nào của em hết."
"Anh chỉ đưa ra lời khuyên cho em thôi mà. Nếu em muốn bỏ học đại học và mặc kệ cuộc sống của mình thì anh cũng chả ngăn nổi em. Nhưng đấy không phải một lựa chọn đúng đắn. Em không–em thậm chí còn chả có kế hoạch gì sất."
"Kế hoạch của em là rời con mẹ nó khỏi cái căn hộ này." Jaehyun cay nghiệt. "Tránh xa khỏi con người như anh." Doyoung nhìn đau khổ lắm nhưng Jaehyun nghĩ lag anh xứng đáng với điều ấy. "Anh chẳng hiểu được cảm nhận của em. Anh nghĩ em không suy nghĩ về việc này trong khi em đã nghĩ về nó mấy tháng trời rồi Doyoung ạ. Và anh nghĩ điều này với em chỉ như là đi bộ trong công viên thôi. Anh chỉ muốn em ở cùng để chia đôi tiền thuê nhà. Đó là tất cả những gì chết tiệt mà anh làm cho em."
"Jaehyun à, không phải thế đâu." Doyoung cố với lấy cánh tay Jaehyun nhưng cậu đã gạt ra.
"Làm ơn đừng có chạm vào em lúc này."
"Anh chỉ muốn những gì tốt nhất cho em thôi. Đây là một quyết định khá là lớn. Thêm nữa, tiền nhà chả liên quan gì cả. Anh thích ở cùng bạn trai mình và anh thấy chả có gì phải giải thích cho điều này hết. Anh biết còn nhiều người ngoài kia sẵn lòng chia tiền nhà để thuê với anh kìa."
"Em đoán là anh nên bắt đầu liên lạc với họ ngay đi là vừa đấy." Jaehyun mở cửa rời đi.
"Jaehyun, chờ đã. Ít nhất thì cũng phải mặc áo khoáv vào chứ. Ngoài kia lạnh lắm và anh không muốn em bị ốm."
Jaehyun đảo mắt nhưng vẫn với tay lấy cái áo treo ở lối ra vào của căn hộ.
"Gượm đã, Jaehyun. Em đã nốc bao nhiêu cồn vào người vậy? Em đang suy nghĩ không thấu đáo đấy."
"Em không uống." Jaehyun thề thốt. "Chỉ có vài chén thôi. Em đủ tỉnh táo để biết rằng anh đang rất phiền và em không muốn nhìn thấy anh lúc này."
"Em không nên đi lang thang vào giờ này đâu." Doyoung nói. "Không phải trong tình trạng này. Và không phải là đi một mình."
"Em sẽ ổn thôi." Jaehyun khăng khăng. Cậu lúng túng va vào khung cửa. Cố giữ thăng bằng. Rồi cậu đóng sầm cánh cửa sau lưng lại.
"Vậy nên là em sẽ ngủ trên giường anh suốt cả thời gian còn lại của năm?" Taeyong khó xử hỏi. "Và em thực sự muốn lái xe một tiếng đồng hồ từ trường về đây mỗi ngày sao?"
"Em thật không còn lựa chọn nào khác." Jaehyun lầm bầm, lướt lướt Twitter và cố ra vẻ không quan tâm. Doyoung đã im lặng ba ngày rồi. Cậu lo lắng lắm.
"Anh sẽ nói chuyện với Doyoung giùm em." Taeyong quyết định.
"Không."
"Tại sao không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
ACCIDENTALLY IN LOVE
FanfictionTrans Jung Jaehyun X Kim Doyoung Jaehyun nghĩ Doyoung ích kỉ và thô lỗ nhưng cậu lỡ yêu anh mất rồi