Chương 19: Tự sát không thành

5 1 0
                                    

"Chán thật."

"Cũng chẳng muốn nhúc nhích nữa."

"Nằm đây mãi cũng đâu có tệ, có người cho ăn, cho mặc, còn có chỗ ngủ."

"Đáng ra mà nói, tôi là một con người có lẽ sống khá tích cực đó chứ, mà hình như chẳng có ai công nhận."

Tôi nhoài người ngồi dậy để thoát khỏi những cái suy nghĩ cứ ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu tôi một cách mệt mỏi. Miệng tôi khẽ nuốt chút vị đắng trong lưỡi và sự khô rát ở cuống họng.

- "Con chào mẹ."

Nổi bật lên những làn da nhăn nheo kia là đôi mắt đã đẫm nước, dù đã vội quay đi nhưng bà vẫn không giấu được cái vẻ thất thần ấy. Nhìn cái hình dáng đáng thương ấy mà tôi cũng chỉ biết cười nhẹ rồi xem như chưa từng thấy gì.

- "Mít, à không... Phương, mẹ có chuyện cần nói với con."

Với tay lấy một quả táo, không cần gọt vỏ, tôi cứ thế cho vào miệng nhai ngon lành. Chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì nữa, tôi cứ để cái tiếng nhai giòn tan ấy lọt ra ngoài. Nắng hôm nay vàng và ấm ghê, chắc đã đến lúc gió đông trở về rồi.

- "Vâng, nhưng con nghĩ là con đã biết chuyện mẹ muốn nói với con rồi."

Tôi đúng thật là một đứa con bất hiếu, chỉ toàn biết làm mẹ thêm buồn khổ.

- "Con đi cũng được, nhưng trước lúc đó con muốn gặp anh hai."

_________

Mẹ của Phương nghe thấy tiếng chuông, vội lật đật chạy ra mở cửa thì thấy một cậu con trai mặc áo sơ mi trắng học sinh đã ướt sũng, đứng thất thần dưới cơn mưa nặng hạt.

Nước mưa trượt qua tóc cậu rồi rơi xuống, làm ướt sũng cả chiếc áo trắng. Cậu lên tiếng, giọng khản đặc:

- "Bác ơi, Mít ở đâu vậy?"

Mẹ của Phương giật khi nhìn thấy Tuấn, bà vội vã chạy ra kéo tay cậu bé vào trong.

- "Tại sao lại đi dưới mưa như vậy, mau vào nhà đi Tuấn."
- "Bác ơi, bác đừng giấu cháu, Mít đâu rồi? Sao cậu ấy lại nghỉ học?"

Câu hỏi ấy làm mẹ Phương sững người, môi bà mấp máy không rõ lời: "Dù sao đi nữa thì cũng vào nhà đi đã."

Choàng trên vai một chiếc khăn bông, Tuấn đến tận lúc này mới nhận ra cái hành động bộc phát của mình rất đáng xấu hổ.

- "Mít có ở nhà không ạ?"

Mẹ Phương lúc này cũng chỉ biết thở dài, chuyện có giấu kỹ đến mấy thì cũng có ngày lòi ra, nhưng bà chỉ không muốn nó vỡ lở sớm đến vậy.

- "Không, con bé không có ở nhà. Nó hiện đang ở bệnh viện."

- "Bệnh viện sao?"

- "Ừ, nhưng con bé vẫn ổn, cháu đừng lo quá."

Những giọt nước mưa còn đọng lại trên tóc cậu khẽ trượt theo làn tóc nâu đen, thấm dần vào chiếc khăn bông khiến đầu cậu trở nên thật nặng nề.

- "Vậy thì tại sao đến một lời cũng không..."

Câu thì thầm ấy không được lọt vào tai của mẹ Phương, bà hít một hơi rồi đan hai tay vào nhau, nhẹ nhàng giải thích.

[Full] Kế Hoạch Cua Gái Cho Thằng Bạn ThânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ