Win say thật.
Về phần Bright, anh thấy mình không say hẳn. Anh chỉ như thỏa mãn, hạnh phúc trong kiểu lâng lâng này.
Nhưng dù vậy, Win cũng nhận ra rằng, Bright đã say khướt.
Em lười nhác nhìn Bright đột ngột rẽ hướng vào phòng anh, không buồn bật đèn và ngồi phịch xuống ngay giữa băng ghế dài.
Win bước về phía Bright, ngồi xuống ngay góc của băng ghế rồi lấy tay ôm đầu. "FIFA hả anh?"
Bright lưỡng lự, đứng lên đi về phía kệ ti vi để bắt đầu khởi động trò chơi. Khi anh quay lại, anh mang theo tay cầm chơi game để đưa cho Win và quăng người xuống băng ghế, đầu gối lên đùi em.
Bàn tay Win khựng lại trong vài giây, mặt em đỏ ửng mà lý do chắc chắn không phải do rượu. Em chần chừ một lát trước khi hạ tay luồn vào tóc Bright. Anh nhắm mắt lại, quay đầu sang để tựa vào lớp đệm ghế. Cảm giác này tốt thật...
Win dường như đóng băng, không biết liệu rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu. Đôi lúc, những hành động như vậy được phép diễn ra, nhưng cũng có những lúc - đến giờ em vẫn không thể quên cảm giác bị từ chối như lơ lửng trong lòng, nhưng đành chịu.
Win khẽ dịch người, lưỡi liếm lấy đôi môi khô khốc, hắng giọng. "Nhà vệ sinh,"
Em vặn người để nhích đầu của Bright ra chỗ khác rồi đứng lên, cảm nhận được bầu không khí giờ đây đã thay đổi. Bright trông nhăn nhó vì hơi ấm từ em cứ thế rời đi đột ngột.
Hẳn là tại ly rượu thứ tư hay thứ năm gì đó đưa hai người về đây, nhưng chắc chắn là ly rượu thứ sáu sau đó khiến Bright rời khỏi băng ghế và đi theo sau Win.
Nghe thấy tiếng bước chân không thuộc về mình, Win xoay người và đối mặt với Bright. Trái tim em bắt đầu nảy lên. Em biết ánh mắt này, nhưng đầu óc lờ đờ lúc này khiến những ý nghĩ trong em trở nên không chắc chắn. Ánh mắt hai người cứ chạm nhau như thế, giữ ở đó trong vài giây cho đến khi Win bắt đầu cảm nhận được hơi nóng xộc lên tai mình. Em cần tìm thứ gì đó để đánh lệch hướng sự tập trung của bản thân ra khỏi Bright.
Em nhìn thấy giờ đây ánh sáng từ màn hình TV trở thành nguồn ánh sáng sáng nhất trong căn phòng, cảm nhận được bóng đêm đang dịu dàng bao quanh em. Đôi mắt điều chỉnh trong chốc lát và rồi em nhận ra căn phòng của anh thật bừa bộn. Cây đàn ghi ta nằm ngay trên giường, quần áo ngổn ngang trên sàn nhà, ánh sáng le lói từ màn hình laptop của Bright khiến em nhìn thêm được vài chi tiết nhưng không bao quát được hết, một bài hát nào đó nhẹ nhàng vọng lại từ loa ngoài.
Bright vươn tay và ôm lấy một bên mặt của Win khiến em phải nhìn anh. Dù đây là một hành động mang tính ép buộc, nhưng không tồn tại một tí áp lực nào. Lúc này, khi Win nhìn thẳng vào mặt anh, gương mặt nhăn nhó lấy làm phiền phức lúc này dường như trở nên lạc lõng so với nét mặt vô cảm thường thấy.
Ánh mắt Bright lướt khắp gương mặt em trước khi dừng lại ở đôi môi hồng hào cong cong ngay trước mặt anh. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt em.
Anh không hề biết rằng tim mình có thể đập nhanh đến như vậy. Từng nhịp tim đập như muốn nổ tung trong lồng ngực khiến bản thân Bright kinh ngạc không thôi.