17. Của em!

1K 98 14
                                        

- chương này tui vốn là post từ trước, nhưng cũng tự thấy khả năng H văn của mình kém thí mồ. nên là... đầu tư công sức trả lại mọi người cái gì xứng đáng nhất nè! cũng xin lỗi vì sự ra fic chậm trễ hơn hồi hè, vì hiện giờ tôi nghĩ mọi người ai cũng bận, và tôi cũng hổng ngoại lệ. thôi thì chậm mà chắc còn hơn nhanh mà ẩu heng! :>

...

Kẻ đứng đó ngây người, kẻ dưới này do dự. 

Không phải trước đó đã tính kĩ rồi sao? Với lại, những chuyện như thế này cũng đâu còn là mới mẻ, lạ lẫm gì nữa...

"Thôi không cần đâu, có em ở đây là được r...!" 

Còn nhớ lần gặp mặt tình cờ tại bar rượu chứ? Khi ấy Thái Hanh đưa Thạc Trân về nhà, cũng đã từng bị cậu ta chặn lại bằng cách này đấy. Chỉ là lúc đó là khi chẳng còn lí trí, hiện giờ thì lại khác. Nhưng cái giống nhau của cả hai thời điểm vẫn là ngọt ngào lấn át, người bị động ở đây lại là Kim Thái Hanh.

Thạc Trân lần này đã vô cùng dũng cảm rồi. Cậu nhón chân, hai tay choàng tới cổ người kia, nhất quyết bám lấy. Tuy còn rụt rè nhưng cũng không phải là chạm môi thông thường, đã có tiến bộ nha!

Cái ướt át ấy pha cùng hương vị bánh kem còn đọng lại trên môi sóc nhỏ, làm Kim Thái Hanh khó mà kìm lòng.  Anh thấy hôm nay người nhỏ hơn có chút bất thường, hành động lúng túng, thì ra là muốn chủ động sao? Nhưng bất quá, cậu ta chủ động như vậy cũng tốt, hành động như con sóc nhỏ cố gắng trèo lên lưng hổ, đáng yêu lắm.

"Chẳng trách hôm nay thấy em kì lạ như vậy."

Thái Hanh thoáng chốc nở nụ cười trên môi, ôm lấy người kia, đem bàn chân nhỏ dẫm lên bàn chân lớn.

Sóc nhỏ này làm anh bất ngờ rồi! Đúng là sóc, làm cái gì cũng nhanh thoăn thoắt.

"Hmmm... Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao cơ?" Thạc Trân tròn mắt.

"Kĩ thuật hôn quá kém!" 

Đột kích? 

Môi nhỏ bị hôn hôn, cắn cắn. Hình như lưỡi cũng đã từng đi qua đây thì phải.

Người nhỏ hơn được đền đáp lại bằng một nụ hôn mới sâu hơn, kéo dài hơn trước. Nó ấm áp, dịu dàng như cách Thái Hanh vẫn thường hôn cậu. Nhưng nó mang theo dục vọng, mang theo cảm giác đại não đóng băng, không muốn nghĩ ngợi gì nhiều, qua cách tiếng môi hôn vang lên trong không gian yên tĩnh.

Lúc kết thúc nụ hôn, là lúc người nhỏ hơn mi mắt mờ mờ tầng sương, hai má đỏ hồng, hơi thở có phần gấp gáp. Những hình ảnh ấy đến giờ vẫn còn đọng lại trong tâm trí Thái Hanh. Sợi chỉ bạc lúc kéo dài, rồi đứt quãng, lưu lại trên môi Thạc Trân ẩm ướt, óng ánh.

Nóng nhỉ? Không phải chỉ có đống lửa trong lò sưởi mới nóng rực, mà cơ thể hai người này cũng đang nóng dần lên trong cái lạnh của tháng 12 này.

"Tôi cho em cơ hội, nghĩ lại rồi tôi sẽ không làm nữa."

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thực tế một chút thì hơn. Thái Hanh quả thật đã chờ đợi rất lâu, nhưng không đồng nghĩa với việc những điều anh muốn liền có thể nhắm mắt cho qua. Anh đợi cậu trưởng thành, đợi Thạc Trân có cái nhìn đúng đắn với mọi việc.

[TaeJin] Someone...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ