CHƯƠNG 2: TỪ NAY CON CÓ ANH TRAI...

1K 6 0
                                    

VyVy bước nhanh vào nhà, quả đúng là nhà có khách quý mà, mẹ cô bé đang tiếp trong phòng khách, hình như là đàn ông, lại còn hai người. VyVy từ nhỏ đã sống với mẹ, ba VyVy nghe đâu đã mất từ khi VyVy còn trong bụng mẹ, nên VyVy chưa lần nào gặp mặt. Dù mẹ cô có dữ thật, có hay đánh người thật, có hay la mắng thật… nói chung là giống giống Sư Tử Hà Đông…(=.=! Hức… Đại tỉ à… Tỉ nói với mẹ như zậy đó hả???) Nhưng dù sao mẹ cũng đã ở vậy nuôi VyVy mười mấy năm trời mà chưa từng than oán một lần, VyVy biết mẹ đang yêu một người đàn ông, nhưng mẹ chưa từng nói sẽ tái hôn… Dù có nói thì VyVy cũng chấp nhận mà, dù gì thì dù, sau này cô cũng phải lấy chồng, mẹ cũng cần một người bạn chăm sóc lúc tuổi già… Nhưng quan trọng nhất vẫn là…cần có người chia sẽ với VyVy lúc mẹ cô lột xác biến thành …Sư Tử Hà Đông… Cái phúc đức này, một mình cô hưởng đúng là bất công mà… Đúng…cần phải có người san sẻ mới được…

VyVy nhanh chóng chui lên phòng, thay đồ rồi chạy xuống phòng khách. Cô bé khẽ đẩy cửa phòng, mẹ cô vẫn đang ngồi nói chuyện với hai người khách. Do họ quay mặt vào phía trong nên VyVy ko thể thấy mặt. Bà Diệp – Mẹ VyVy vừa gặp cô đã đứng lên vui vẻ:

“Con gái yêu của mẹ, con về rồi à?”

VyVy chợt thấy một làn gió lạnh thổi qua, bình thường cô rất thích thời tiết mát mẻ… nhưng cũng ko cần lạnh tới mức này chứ…nổi cả da gà rồi…rúc cục thì Sư Tử nhà cô hôm nay ăn trúng thứ gì mà đột nhiên bến thành Mèo nhà ngoan ngoãn vậy. Bình thường ở nhà, ko gân cổ lên cãi nhau với cô thì cũng là phúc đức ba đời rồi, hôm nay còn “con gái yêu của mẹ”… Ôi! Tận thế…tận thế đến thật rồi…

VyVy quay người định chạy ngay ra siêu thị dùng hết tiền mua thức ăn dự trữ cho ngày cuối cùng của nhân loại…

“VyVy… con đi đâu đó?...” – lại giọng nói sởn tóc gáy cất lên.

VyVy cảm thấy từng tế bào trong cơ thể bắt đầu tiêu biến…Một tế bào…hai tế bào…ba tế bào…thôi rồi…cô sắp chết thật rồi.

VyVy như con robot quay lại, dường như cô có thể nghe tiếng động cơ trong người kêu ken két…

“Vâng… Con tới ngay”

Cô bước từng bước nặng nề, thượng đế ơi!... phù hộ cho con, nhất định phải phù hộ cho con qua khỏi cái kiếp nạn này…

VyVy vô lực bước tới chiếc ghế mà mẹ cô đã kéo ra sẵn, dù biết là đại hạn đang gần kề, nhưng cũng phải đối mặt… Cô cuối gầm mặt, chẳng buồn nhìn hai người đối diện.

“Anh Long, đây là con gái em! Con bé tên VyVy, năm nay học lớp 11, nhỏ hơn Tuấn Vĩ 1 tuổi… Con bé cũng ngoan ngoãn, hiền lành lắm, hễ cứ đi học xong là về ngay nhà…”

VyVy nghe mẹ cô tuông một tràng quảng cáo mà tai nghe như lùng bùng… Cô ngoan ngoãn ư? Nói chơi hay nói giỡn vậy? ai là người ngày nào cũng gân cổ lên cãi nhau với mẹ cô vậy chứ, tới nổi hàng xóm cứ tưởng nhà có đánh nhau tới nơi… Cô hiền lành ư? Cô mà hiền lành thì con heo cũng biết trèo cây mà gáy ò ó o, chẳng phải cô vừa dạy cho tên biến thái ở siêu thị một trận nhớ đời đó ư?... Đi học là về nhà ngay?… vậy nãy giờ có ma nó đi siêu thị ăn uống, mua sắm à?… Ôi dào, mẹ ơi là mẹ, dù biết là mẹ muốn nở mày nở mặt, nhưng cũng ko cần quăng bom vậy chứ? Có ngày nó nổ là toi cả đám!...

ANH TRAI - EM GÁINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ