Chương 16: Kết thúc...

160 8 0
                                    

   "Còn vài phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, quý hành khách ổn định chỗ ngồi, thắt..."

Bùm....

" Minh Ngọc!!!" - cô bật người tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại cả người, tiếng nổ vang trời cùng ánh lửa lập lèo, tất cả đều chân thật đến khiến lòng cô bàng hoàng. Thất thần vài giây, cô tay chân run rẩy với lấy điện thoại nhanh chóng bấm số.

   Vì tay run rẩy cộng thêm sợ hãi khiến tay cô ướt đẫm làm cho việc bấm số cũng trở nên khó khăn. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cô cũng nhập vào dãy số quen thuộc, do dự trong chốc lát cô bấm nút gọi điện.

"Thuê bao quý khách vừa gọi..." - sau một hồi đổ chuông, cô nghe đầu dây bên kia thông báo, cả người chợt lạnh.

   Cô lo lắng, dùng điện thoại không ngừng gọi cho những người quen, thế nhưng lại không ai bắt máy. Cô cắn móng tay, sau nhiều lần gọi điện thất bại, cô khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định bước xuống giường, qua loa khoác áo ngoài, cầm theo ví tiền, ngay cả giày đều chưa kịp đổi liền chạy xuống đường bắt một chiếc taxi. Thế nhưng hiện tại trời tối, taxi rất khó đón được, trong lòng cô lo âu ngày càng tăng, không ngừng lặp lại "sẽ không có việc gì, Minh Ngọc sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì" nhưng môi cô đều bị cô cắn ra máu. Chờ đợi một hồi, trong lòng bất an, cô quyết định chạy ra đường lớn đón xe nhưng khi cô vừa chạy ra giữa đường liền nghe tiếng thắng xe...

Két...Rầm...

  Cả người đầy máu, cô nằm trên đường, miệng không ngừng lẩm bẩm... " Minh Ngọc..."

Xoạc...

    Minh Ngọc bật dậy, cả người mồ hôi lạnh không ngừng thở dốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Một vị nữ tiếp viên thấy vậy, liền lo lắng lại hỏi:

"Xin hỏi, quý khách có cần gì trợ giúp không ạ?" - giọng nói khiến Minh Ngọc bừng tỉnh khỏi ác mộng.

   Minh Ngọc nhanh chóng bắt lấy tay nữ tiếp viên, không tự chủ được dùng sức, run rẩy hỏi:

"Còn bao lâu nữa?"

"Dựa theo tính toán, còn tầm một tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh. Quý khách có cần giúp gì không ạ?" - nữ tiếp viên khẽ nhíu mày nhưng vẫn bảo trì mỉm cười đáp, chức nghiệp tu dưỡng quả thật nên đánh giá 5 sao.

"Có thể nào hạ cánh sớm một chút không? Tôi có việc gấp." - Minh Ngọc run run nói, ánh mắt vô thố, ngữ khí có chút khẩn cầu.

"Thật xin lỗi, việc này tôi không làm chủ được." - dáng vẻ của Minh Ngọc khiến nữ tiếp viên có chút không đành lòng nhưng vẫn nghiêm túc cự tuyệt.

"Xin cô, chỉ cần hạ cánh sớm một chút, sớm một chút được không? Xin cô, cầu xin cô, hạ cánh sớm một chút" - dáng vẻ nằm trong vũng máu của Diệp Thanh trong mộng khiến Minh Ngọc không còn phân biệt được thật giả, chỉ có thể nắm lấy tay nữ tiếp viên không ngừng khẩn cầu, ngữ khí như đứa trẻ lạc đường, bất lực lại đáng thương.

"Thật xin lỗi.." - nữ tiếp viên vẻ mặt áy náy đáp, cũng không dám rút tay ra kích thích Minh Ngọc.

"Tôi, tôi, tôi muốn xuống máy bay. Tôi muốn xuống máy bay, tôi..." - Minh Ngọc lẩm nhẩm, gần như nổi điên muốn rời khỏi chỗ ngồi.

Ta không thích ngươi (truyện ngắn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ