Chương 12

693 93 0
                                    

Chưa đầy 15 phút sau , Yoongi hai tay xách lỉnh kỉnh đủ thứ đồ ăn mua giống y chang như những gì Hoseok đã nhắn, thậm chí hắn còn mua vượt quá số mức quy định, trông coi kìa, cưng chiều người ta lên đến tận mây luôn. Vậy mà có con người nào đó vẫn không chịu đáp lại tình cảm của hắn, đã vậy còn giận với chả hờn nữa chứ. Yoongi xuống tận phòng tập của Hoseok, hắn đi đến đâu, nhân viên trong công ty nhìn đến đó. Một phần là vì ngạc nhiên, còn một phần là lần đầu tiên thấy hắn đích thân đi mua đồ ăn nhiều như vậy. Mặc dù tò mò muốn hỏi, nhưng chả ai có cái gan để làm điều đó cả, giám đốc của bọn họ nổi tiếng khó chịu, lại còn lạnh lùng muốn chết, lỡ đâu nhiều chuyện quá không khéo lại rước hoạ vào thân.

Nhìn Hoseok nằm xải lai bất động trên sàn phòng tập, bên trong lại chẳng có ai. Hình như các thực tập sinh đều đã đi ăn trưa hết cả rồi. Yoongi hồn bay phách lạc , hoảng hốt đẩy cửa chạy như bay vào trong mém tí nữa vứt hết bọc đồ ăn đổ ra ngoài. Cứ tưởng là Hoseok bị cái gì nên ngất xỉu, ai dè đâu sóc nhỏ chỉ nằm ngủ mà thôi, nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ đều đều của cậu Yoongi nhẹ nhõm hết cả người. Cái tên ngốc này suốt ngày cứ doạ hắn mới chịu được.

Ngồi xuống bên cạnh Hoseok, hắn cận thận nâng đầu cậu đặt lên đùi mình tránh cho Hoseok để đầu dưới đất sẽ bị đau, Yoongi giữ nguyên tư thế ấy hơn 30 phút, chân hắn bắt đầu có cảm giác mỏi nhừ, nhưng vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. May thay, Hoseok nạp đã nạp đủ năng lượng liền mở mắt, ngoạc mồm ngáp một cái trông rõ vô duyên, mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh hẳn.

"Ủa phòng tập có gối từ bao giờ vậy nhỉ ?." Thấy đầu mình đang kê lên thứ gì đó mềm mềm, Hoseok bất giác buột miệng tự hỏi bản thân mình. "Tỉnh rồi à, mau dậy ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội mất." Yoongi cúi mặt xuống nhìn cậu, dịu dàng nói.

Chời đụ, khuôn mặt điển trai của Yoongi hiện tại đang gần với cậu cực kì, kiểu chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là môi chạm môi liền ngay và lập tức. Hoseok trợn tròn mắt, vội vàng bật dậy một cách khẩn trương. Mặt ửng đỏ lên đầy xấu hổ, cậu lắp bắp không thành lời "Sao..sao anh lại.. ở đây ?." Bà mẹ nó ơi, thì ra nãy giờ cậu đang nằm trên đùi của Yoongi, vậy cứ tưởng đâu đang nằm trên gối chứ.

"Mang đồ ăn cho em." Hắn tỉnh queo đáp lời, tay chỉ sang một đống bịch và ly trà sữa nằm kế.

Đậu xanh, rõ ràng cậu nhớ là mình nhờ thằng Namjoon mua kia mà, sao giờ tự dưng lại biến thành Yoongi thế này. Không lẽ thằng cô hồn đó chơi mình. "A,..ừm..cám ơn anh Yoongi, để em bảo Namjoon gửi lại tiền cho anh, xin lỗi vì đã làm phiền anh." Hoseok gãi đầu cười cười. "Tiền bạc gì, chỉ chút đồ cho nhân viên thôi mà, hay là em vẫn còn giận tôi ?."

Giận ? À đờ mờ, suýt thì quên mất nguyên nhân nữa tháng lương không cánh mà bay chính là nhờ ơn vị đẹp trai, tài giỏi trước mặt mình mà ra. Nghĩ đến chuyện ban sáng, bỗng chốc Hoseok lại bực bội. "Em cám ơn ý tốt của sếp, nhưng mà em nghĩ sếp không cần phải làm vậy đâu ạ, mất công người khác thấy lại không hay." Hoseok thay đổi thái độ một cách chóng mặt, khiến cho Yoongi không lường trước được. Ầy, đây là vẫn còn để thù hắn rồi, phải làm sao để dỗ cho cậu hết giận bây giờ.

[Yoonseok] Catch You ! BabyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ