Chương 9

698 89 6
                                    

Sáng sớm vừa bảnh mắt ra Hoseok đã nhanh chóng dọn dẹp đồ xuất viện trở về nhà, mặc cho bác sĩ can ngăn cậu cần phải ở lại để theo dõi thêm, khuyên thì khuyên thế nhưng Hoseok là chúa cứng đầu, một khi cậu đã quyết định thì còn lâu mới thay đổi được. Và thế là sau khi hoàn thành xong thủ tục, cậu bắt xe phóng thẳng về nhà mà không báo cho ai biết. Về tới nơi, nhìn căn hộ của mình im lìm không một bóng người, khom lưng ngó xuống kệ giày thấy mất đi một đôi, Hoseok ngẫm chắc rằng giờ này Namjoon đã đi làm rồi, còn cậu thì vẫn còn trong ngày nghỉ phép. Định bụng ngày mai sẽ trở lại công ty, nghỉ dưỡng mấy ngày nay khiến cơ thể cậu cứng ngắc, thật muốn quay lại phòng tập nhanh chóng, cậu nhớ nó quá rồi.

Ngã người ra chiếc giường thân yêu, Hoseok lăn một vòng hít lấy hít để mùi hương trên chiếc giường, ở trong bệnh viện chỉ toàn mùi sát trùng, ngửi riết mũi của cậu thật muốn bị ung thư luôn a. Đúng là nhà vẫn là nơi thoải mái nhất. Lộn qua, lộn lại một hồi cậu ngủ luôn lúc nào không hay, chả là sáng nay dậy sớm quá nên có chút buồn ngủ. Thầm lặng đánh một giấc đã đời đến 10 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại làm Hoseok giật mình bật người dậy, lò mò với tay lấy điện thoại xem là ai gọi đến thì thấy 10 cuộc từ Namjoon, 30 cuộc từ Yoongi và còn hàng chục tin nhắn kèm theo nữa. Nội dung quanh quẩn chỉ là hỏi xem cậu đang ở đâu, tại sao xuất viện mà không báo cho ai một tiếng.

Mấy người này ngộ nhợ, cậu chỉ ở nhà thôi mà. Làm như bị bắt cóc không bằng, toan tính trả lời đột nhiên Hoseok lại nảy ra ý định chơi trò mất tích một ngày, miệng cười nham hiểm, nghĩ là làm cậu quăng điện thoại trở lại đầu tủ, sau đó phóng vào nhà vệ sinh tắm cho sạch cái mùi bệnh viện đi, mọi thứ đâu đó xong xuôi, cậu đeo vào người một chiếc túi chéo, bỏ những vật nhỏ nhỏ cần thiết vào bên trong rồi mở cửa bước ra ngoài, Hoseok hôm nay sẽ dành trọn cả ngày để tận hưởng cho bản thân mình. Thay vì lấy xe Namjoon chạy, Hoseok lại chọn cách đi bộ. Cậu đi lòng vòng quanh khu trung tâm mua sắm, thấy cái gì ngon, cái gì lạ liền tạt qua mua ăn thử. Suốt cả buổi trưa xà quần ăn hết cái này đến cái kia, trên tay Hoseok hiện giờ túi lớn túi nhỏ có đủ. Nhưng bên trong chỉ toàn là bánh kẹo.

"Chậc, lỡ mua quá lố rồi, nhiêu đây cả tháng ăn cũng không hết."

Liếc xuống đống đồ đầy rẫy trên tay mình, Hoseok tặc lưỡi một tiếng. Tha một nùi này về nhà kiểu gì thằng Namjoon cũng sẽ cằn nhằn cho xem, cơ mà chẳng lẽ bây giờ bỏ, phí tiền lắm a. Đứng nghĩ nghĩ một hồi, Hoseok quyết định sẽ mang mớ bánh kẹo này đến chỗ trại trẻ mồ côi. Lâu ngày không gặp cậu, chắc bọn trẻ nhớ Hoseok lắm. "Happy land" là nhà mở tình thương mà Hoseok từng ở đó một thời gian vì không có người thân bên cạnh lúc bố mẹ cậu qua đời, tuổi thơ cậu gắn bó với nơi này khá lâu cho đến khi Namjoon ngỏ ý muốn đưa cậu về nhà mình. Đã lâu rồi không quay trở lại, Hoseok trong lòng có chút hồi hộp.

Vì nó nằm ở vùng ngoại ô, nên phải mất 30 phút đi xe. Tới nơi, cậu ngắm nhìn một lượt xung quanh, cảnh vật vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi cả. Cậu đã rời khỏi chỗ này hơn 10 năm rồi, thi thoảng cũng có hay quay về đây, nhưng dạo này do tính chất công việc nên Hoseok gần như quên lãng đi.

"Mẹ Han." Hoseok cất tiếng gọi tên một người phụ nữ đang đứng phơi đồ trong sân vườn, mẹ Han là chủ của trại trẻ này, bà cũng là người đã tận tình chăm sóc cho Hoseok, yêu thương cậu trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, Hoseok rất quí bà, cậu luôn coi bà như một người mẹ thứ hai của mình. Nghe giọng nói quen thuộc, bà quay người sang thì thấy Hoseok đang đứng trước mặt mình mỉm cười. "Trời đất, Hoseokie, con về sao lại không báo cho ta chứ, cái thằng nhóc này." Bà vui mừng, buông mớ quần áo trên tay xuống nhào đến ôm lấy Hoseok vào lòng.

[Yoonseok] Catch You ! BabyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ