Chương 7

908 104 9
                                    

Hoseok chầm chậm nâng mi mắt nặng trĩu, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng đủ để cậu nhận biết mình đang ở đâu, một cơn nhức nhói ập đến khiến cho cậu đưa tay ôm lấy đầu mình. Khoảng mất một lúc khi cơn đau giảm xuống, cậu mới định thần lại đưa mắt đảo một vòng xung quanh, bốn bức tường trắng, trần nhà trắng, grap giường trắng nốt, chưa kể tay còn cắm chằng chịt mớ dây truyền dịch. Đích thích Hoseok là đang ở bệnh viện, nhưng là ai đã đưa cậu vào đây cơ chứ ? Toan giở chăn sang một bên, đưa hai chân thòng xuống giường tính xỏ dép vào bước ra ngoài thì chợt có tiếng nói vang lên.

"Đi đâu ? Sức khoẻ chưa còn ổn định, mau trở lại giường nằm đi." Cái tông giọng trầm lạnh này có chút quen quen, đừng nói với cậu là..

Quay người lại thì quả nhiên nhiên cậu đoán không sai, Yoongi đứng ở cửa ra vào khoanh tay nhìn cậu, nét mặt đang cau có lại trông như đang tức giận ấy. Ủa sao Yoongi lại ở đây ? Giờ này đáng lí hắn phải đang ở trong buổi tiệc mới đúng chứ.

"Anh Yoongi đưa em vào đây ạ ?."

"Không tôi thì ai, đồ ngốc nhà em, sốt cao đến thế còn bướng bỉnh không chịu đi bệnh viện." Yoongi chầm chậm tiến đến gần cậu, trên tay cầm theo một bịch thuốc đủ thứ màu sắc.

Hoseok là chúa ghét bệnh viện, cậu không thích không khí ở nơi đây, vừa đầy rẫy tang thương lại còn tràn ngập đau buồn. Nếu không phải bị ép buộc hay bệnh quá nặng, thì còn lâu cậu mới đặt chân vào chỗ này. "Nhưng sao ? Còn buổi tiệc." Cậu ngơ ngác vẫn chưa hiểu.

"Nghe Namjoon bảo em bị ốm, nên tạt qua xem thế nào, nó đưa chìa khoá nhà cho tôi, vào đến thì thấy em sắp ngất xỉu vì nóng đấy." Yoongi tinh ý nhận ra cậu muốn hỏi gì, liền nhàn nhạt giải thích.

Cái thằng điên kia nghĩ gì mà lại đưa chìa khoá nhà cho người khác vậy trời, nếu Yoongi mà có ý xấu thì chẳng phải Hoseok đã thăng thiên từ sớm rồi sao. Ngó xuống chiếc đồng hồ đeo tay, hiện tại đang là 11 giờ đêm, trời cũng đã về khuya, không biết Namjoon có biết cậu vào bệnh viện không nữa. Mà chắc gì nó đã về tới nhà giờ này, tiệc tùng mà, có khi lại quẫy cả đêm ấy chứ.

"Jung Hoseok, mày chết chưa? Làm tao sợ xoắn lên đi được, tao vừa nhận được tin nhắn của anh Yoongi là phải vắt chân lên cổ chạy vào đây đấy." Vừa nghĩ xấu xong, từ cửa chính bật ra truyền đến câu chửi, cái mồm oang oang này đích thị chỉ có thằng bạn khốn nạn Kim Namjoon mà thôi. "Tao còn sống, chắc mày thất vọng lắm hả, mà không cần phải lôi cả họ tên bố mày ra đâu." Hoseok ngồi trên giường cười mỉa mai khinh khỉnh liếc Namjoon.

"Ừ, buồn lắm, nhưng mà mày chết rồi không có ai để làm bao cát cho tao tập võ, nên vẫn vui."

"Câm moẹ mày đi, ồn ào vãi." Chả hiểu bạn bè có ai như nó không ? Thấy bạn thân mình nhập viện còn rống họng lên trù chết mới ghê chứ, thứ này phải giết tuyệt đối không để đẻ trứng mới được.

Yoongi ngồi trên ghế, chống cằm im lặng xem một màn đấu võ mồm của cả hai, còn sức để đốp chát Namjoon như thế, xem ra Hoseok đã khoẻ lại phần nào rồi. Hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn, lúc Yoongi bước vào phòng, thấy cậu quằn quại trên giường ngủ, hại cho hắn một phen hết cả hồn. Cũng may mà đưa vào bệnh viện kịp, không thì lại nguy hiểm đến tính mạng. Hoseok đúng là không biết lo cho bản thân của mình gì cả, bảo sao hắn dám bỏ cậu một mình.

[Yoonseok] Catch You ! BabyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ