Chương 13.
Phùng Quân nói với Lâm Thanh về những ý tưởng phát triển của anh, hai người cùng trao đổi đến tận hơn tám giờ tôi. Cuối cùng Lâm Thanh đưa ra kết luận: "Cho nên trọng tâm công việc hiện tại là chúng ta cần phải mở đường!"
"Đúng vậy, chính phủ dự kiến sẽ không giúp đỡ chúng ta nhiều, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào chính mình." Phùng Quân gật đầu: "Tôi đã liên hệ với một số đội xây dựng, chỉ cần ngân hàng cho vay, là có thể khởi công xây dựng ngay."
Lâm Thanh nhìn anh: "Nơi này của anh đầu tư rất nhiều tiền sao?"
"Tôi là một người rất giỏi gánh vác, giỏi gánh một đống nợ nần." Phùng Quân cười.
Nhưng Lâm Thanh biết, đằng sau nụ cười này có rất nhiều áp lực, chẳng trách anh hút thuốc nhiều như vậy: "Cứ từ từ, đừng tự tạo cho mình áp lực quá lớn."
"Tôi biết chứ." Phùng Quân đứng lên, cầm chìa khóa xe lên: "Tôi đưa cô về."
Lâm Thanh ngồi trên chiếc 1234 quen thuộc, nhớ tới nhân duyên kỳ diệu giữa họ trong khoảng thời gian này, không khỏi mỉm cười.
"Cô cười gì?"
"Không có gì."
"Thực ra cô nên cười nhiều hơn, biết không, mặt cô căng quá." Phùng Quân nửa đùa nửa thật: "Cũng may là tôi đã từng nhìn qua một số khuôn mặt kiểu này, nếu không thật sự là bị dọa cho sợ hãi."
"Nào có?" Lâm Thanh vặn lại: "Mặt anh mới nghiêm túc đó, có khi biểu hiện giống như, người xa lạ chớ lại gần!"
Cả hai đều cười.
Phùng Quân đưa Lâm Thanh đến nhà: "Ngày mai có cần người đến đón cô đi làm không?"
Lâm Thanh lắc đầu: "Tôi sẽ tự mình đi." Nghĩ một chút: "Ông chủ, tôi đến trễ có được không?"
"Có thể. Nhưng tiền lương sẽ bị trừ."
Lâm Thanh làm ra vẻ tức giận.
Khi Phùng Quân quay đầu xe rời đi, Lâm Thanh bước vào nhà, bước chân cố gắng bước thật nhẹ.
Bà ngoại đang xem TV, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn: "Con về rồi, ăn cơm chưa?"
"Dạ rồi ạ."
Bà vẫy tay: "Vào ngồi đi, bà có chuyện muốn hỏi con."
"Sao vậy bà?"
"Con đó, sau khi tới đây, ngày nào con cũng đều chạy ra ngoài. Ở bên ngoài làm gì vậy?"
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn: "Bà ơi, con định ở lại đây làm việc. Con đã tìm được một công việc rồi."
"Nơi này thì có việc gì tốt?"
Lâm Thanh nói sơ qua với bà về vườn sinh thái.
Bà nghiêm mặt: "Không được, bà thấy nó không ổn. Người chưa từng học cũng có thể làm được thứ trồng cây ăn trái này. Sao con lại làm việc này?"
"Con cảm thấy nó rất tốt."
"Tốt cái gì? A Thanh... Bà ngoại nói thật với con. Con ở đây. Thứ nhất, không thích hợp làm việc. Thứ hai, nơi này quá nhỏ, làm sao có thể tìm được người phù hợp chứ?" Bà ngoại hết sức lấy lòng nói: "Con đã ba mươi hai rồi, con ở đây sẽ không thể tìm được người thích hợp, con... con phải quay lại thành phố làm việc và tìm người, biết không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
A! Nắng lên rồi! | Tử Trạch Hoa.
RomanceTên Hán Việt: Nga, tình thiên! Tác giả: Tử Trạch Hoa. Thể loại: Hiện đại, HE, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, yêu sâu sắc. Số chương: 23 chương ngắn. Tình trạng: Hoàn. Editor: Gann. Có lẽ, ai trong chúng ta cũng đều đã từng tổn thương trong mối quan hệ t...