Hương vị ngọt ngào vẫn như mới ngày hôm qua cả hai còn bên nhau, nhưng thật sự đã xa cách đến nỗi Jimin không nhớ nổi lần cuối cùng được hắn ôm trong lòng là khi nào.
Tia nắng sớm khẽ chiếu lên bờ mi, Jimin hơi chớp mắt rồi tỉnh giấc. Là tư thế nằm gọn trong lòng hắn quen thuộc như chưa từng xa nhau, Kim Taehyung khi ngủ vẫn luôn nắm tay Jimin, điều đó đối với hắn giống một sự nâng niu trân trọng chỉ dành riêng cho người hắn yêu. Jimin mỉm cười, với cậu đặc quyền này có lẽ phải dành cho người khác rồi, cậu hiện đã chẳng còn đủ tư cách và dũng khí để nhận lấy sự ưu ái này.
Jimin tách mình ra khỏi hắn, lấy một bộ đồ khác rồi bước vào phòng tắm. Quần áo của cậu ở đây chưa từng có dấu vết đụng chạm vào, hắn có thể đã cất giữ cận thận hoặc từ khi cả hai chia tay hắn chẳng hề tới đây lấy một lần. Cậu không quan tâm được nhiều như thế, trước lúc Kim Taehyung tỉnh dậy, Jimin lặng lẽ rời khỏi nhà. Điện thoại cậu hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Kim Namjoon, tối qua cậu không về nhà, gã chắc hẳn rất giận.
Jimin chợt nhận ra, thứ cảm xúc bây giờ khiến cậu lưu tâm chẳng phải sự hụt hẫng hay lo lắng của Taehyung sau khi thức giấc mà chính là liệu Kim Namjoon không tìm thấy cậu có giận hay không? Bước chân Jimin dừng lại trước cổng nhà, cậu ngước nhìn một lần cuối, muốn cảm nhận rõ ràng trong lòng mình đã đặt Kim Taehyung ở vị trí nào.
Thực ra, vị trí của hắn chẳng hề thay đổi, chỉ có thể là hắn đem nó nhường lại cho một người khác hoặc hắn không muốn cậu để hắn ở trong lòng. Chẳng còn quan trọng nữa vì dù sao Jimin cũng đã lựa chọn rời khỏi căn nhà hai người từng hạnh phúc, tức là lựa chọn rời khỏi Kim Taehyung.
Có vật nặng gì đó đập vào sau gáy, Jimin lờ đờ rồi ngã xuống đất chưa kịp nhận ra bản thân mình đã bị một đám người đưa đi.
...
Kim Taehyung không ngạc nhiên khi Jimin đã rời đi, kết cục này hắn đã đoán được trước nhưng mà điều hắn không thể ngờ là trước khi đi cậu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng và quần áo để hắn đi làm. Nước mắt Kim Taehyung vội vàng rơi xuống, hắn đã bỏ lỡ cả một nửa cuộc sống của bản thân mình.
"Jiminie, xin lỗi em!"
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm hắn giật nảy mình, trên màn hình là cái tên hắn vô cùng căm ghét - Kim Namjoon. Mới sáng sớm gã ta đã gọi làm gì chứ, chẳng phải Jimin của hắn mới tinh mơ đã mau mau chóng chóng quay về bên gã rồi hay sao? Hắn nhất định không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, cuộc chiến này hắn đấu với gã đến cùng.
"Nói."
Kim Taehyung lạnh lùng trả lời điện thoại.
"Con mẹ nó, Kim Taehyung, cậu mang Park Jimin đi đâu rồi hả?"
"Mới sáng sớm bị điên à, tôi không hề ở bên cạnh Jiminie, chẳng phải em ấy ở bên anh hay sao?"
"Em ấy bên cạnh tôi, tôi đâu cần gọi cho cậu? Kim Taehyung khôn hồn trả lại em ấy cho tôi. Cậu vứt bỏ Jimin như thế nào? Cậu có quyền mang em ấy đi chắc?"
Gã nói đúng, khi vứt bỏ cậu, hắn đâu có nghĩ đến ngày hôm nay, đến lúc hắn nhớ vòng tay bé nhỏ ấy đến nỗi phát điên!
BẠN ĐANG ĐỌC
Vmin| Nhân tình nhỏ của chủ tịch ✔️|
Fanfiction"Làm thế nào mà tôi lại nhìn chị không vừa mắt như thế nhỉ?" "Phải ha, chị là vợ của người tôi yêu mà." . . . by xoài. Don't reup.