Chương 33
Bạt Thác Vô Cực ở Bàn Long điện ngồi một ngày, chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì ngày đã tối, không ai thắp đèn, trong cung lại tối đen thêm vài phần.
Đột nhiên trên hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, hiển nhiên không chỉ một người, Bạt Thác Vô Cực trong lòng giật mình, âm thầm đề khí.
Cước bộ hướng Bàn Long điện càng ngày càng gần, đột nhiên, thân mình người nọ xuất hiện trước điện, Bạt Thác Vô Cực đang định tấn công bọn họ, thì phát hiện bọn họ là Thanh nhi cùng Bạt Thác Thứ Cô.
“Thanh nhi, Cô nhi? !” Hắn hết sức kinh hãi nhìn hai người.
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở trong này, sáng nay rõ ràng hắn bảo Thanh nhi muốn nàng đem Cô nhi mang đi, đừng trở lại trong cung, thuận lợi lừa được Cô nhi hắn đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng…
Hắn nhìn Thanh nhi, “Thanh nhi, ngươi. . . . . .”
” Phụ vương ngài đừng trách Thanh nhi cô cô, là Cô nhi cầu Thanh nhi cô cô mang con hồi cung. Cô nhi cùng với phụ vương ở lại trong cung, cho dù sẽ chết Cô nhi cũng nguyện ý!”
“Thanh nhi, ngươi nói toàn bộ cho Cô nhi?”
Hắn dự định đem Cô nhi giao cho Thanh nhi chiếu cố, Thanh nhi luôn luôn rất thương yêu Cô nhi, đem Cô nhi giao phó cho nàng, Bạt Thác Vô Cực phi thường an tâm, huống hồ Thanh nhi cũng biết Cô nhi thân thể khác biệt thường nhân, nếu vạn nhất có ngày Cô nhi ngã bệnh, Thanh nhi có thể giúp nó.
Hắn biết cá tính Cô nhi, nếu như biết sự tình, tuyệt đối sẽ ở lại trong cung bồi hắn, nhưng Bạt Thác Vô Cực cũng không nguyện như vậy, tâm cha mẹ trong thiên hạ có ai không hy vọng con có thể bình an suôn sẻ trãi qua từng ngày? Hắn muốn Thanh nhi mang Cô nhi đi, không nghi ngờ gì chính là muốn để Bạt Thác Thứ Cô khỏi bị ảnh hưởng đến.
Nhưng Thanh nhi lại cô phụ kỳ vọng hắn dành cho nàng.
“Hoàng Thượng, thực xin lỗi. . . . . .”
” Thanh nhi, ngươi nhanh lên một chút mang Cô nhi đi”. Hắn có chút sốt ruột, nếu quân địch đột nhiên xâm nhập thì nguy rồi. Nếu là một mình hắn, hắn thật không sợ, bất quá chỉ là một cái mạng, nhưng tình huống hiện tại bất đồng, đột nhiên có Thanh nhi cùng Cô nhi, hắn không khẩn trương sao được.
Thanh nhi giương mắt, vẻ mặt kiên định trả lời: “Không, Thanh nhi không ly khai, Thanh nhi phải ở lại chỗ này”.
“Thanh nhi ngươi điên rồi? ! Đừng quên ngươi còn có phu quân ngươi, Vương Bạch cùng đứa nhỏ đâu? Ngươi muốn vứt bỏ bọn họ sao?”
“Thế nhưng, Hoàng Thượng cũng là người nhà của ta!” Nàng hồng con mắt hướng Bạt Thác Vô Cực rống to “Ta bồi Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, ở trong lòng ta, Hoàng Thượng giống như người thân của ta, bọn nhỏ còn có Vương Bạch có thể dựa dẫm, thế nhưng Hoàng Thượng không có ai có thể dựa vào, Hoàng Thượng, chúng ta là người một nhà a. . . . . .” Thanh nhi không ngừng rơi lệ “Thanh nhi không thể bỏ rơi Hoàng Thượng…”
” Thanh nhi, đứa ngốc này, trẫm không đáng để ngươi vì trẫm hy sinh như vậy…”
Thanh nhi vừa khóc vừa cười “Không, đáng giá, đáng giá. . . . . .”