Kết: Song hỉ

260 8 0
                                    

Hi Ninh năm thứ ba, Thôi Bạch một lần nữa bước chân vào Hàn lâm đồ họa viện xa cách bấy lâu, mà lần này, thân phận của gã là nghệ học Đồ họa viện.

Trước đó, hoàng đế Triệu Húc muốn tìm họa sư vẽ một bức "Giáp trúc hải hải đường hạc đồ" làm bình phong Thùy Củng Điện, lại chê phong cách vẽ của người trong Họa viện cứng nhắc, sa vào hình thức, muốn tìm người bút pháp sáng tạo chấp bút, thái hoàng thái hậu Tào thị bèn đề cử Thôi Bạch với ngài, khen phong cách vẽ của gã không tầm thường, Triệu Húc bèn cho vời Thôi Bạch vào cung, cùng họa bức bình phong đồ sộ này với mấy vị họa sư nổi tiếng Ngải Tuyên, Đinh Huống và Cát Thủ Xương.

Sau khi hoàn thành, phần Thôi Bạch làm đứng nhất nhóm người, mặt rồng mừng rỡ, bèn hạ chỉ bổ nhiệm Thôi Bạch làm nghệ học Đồ họa viện. Mà Thôi Bạch xưa nay vẫn hằng cởi mở phóng khoáng, không muốn bị Họa viện ràng buộc nên một mực ra sức từ chối xin đi, cuối cùng, hoàng đế ân chuẩn cho gã không cần phải vào Họa viện nhậm chức mỗi ngày, "Ngự tiền không có chỉ thì chớ phiền nhiễu y", bấy giờ Thôi Bạch mới miễn cưỡng tiếp nhận, làm quan cao trong Họa viện.

Thiên tử trẻ tuổi ngày nay khác với hai vị tiên đế, bừng bừng tinh thần phấn chấn, từ lúc bắt đầu lên ngôi đã lập chí canh tân, xây dựng nước giàu binh mạnh, sau đó bổ nhiệm Vương An Thạch làm tướng, đao to búa lớn cải cách chế độ pháp lệnh, thay đổi phong tục, lề lối của Họa viện cũng nằm trong kế hoạch canh tân của ngài. Thế nên, Thôi Bạch như cá gặp nước, cải biên tình trạng lấy bút pháp của cha con Hoàng Thuyên làm thước đo chuẩn mực suốt trăm năm qua của Họa viện, dẫn Họa viện Đại Tống bước vào một kỷ nguyên mới tràn trề nhựa sống.

Sau khi tự quay trở lại Họa viện, ta gần như không có cơ hội xuất cung, trước khi Thôi Bạch một lần nữa bước vào Họa viện, chúng ta chưa từng gặp lại nhau bận nào, cửu biệt trùng phùng, cả hai đều vô cùng mừng rỡ, sau một hồi hàn huyên, Thôi Bạch lấy một cuộn tranh ra, bưng hai tay đưa cho ta, nói: "Năm đó lúc rời khỏi Họa viện, tôi từng nhận lời với Hoài Cát sẽ tặng cậu một bức họa, nhiều năm qua, tôi vẽ rất nhiều bức, nhưng không ưng ý được bức nào, không dám làm nhục lời khen ngợi của quân tử. Mấy năm trước cuối cùng cũng vẽ xong một bức tạm coi là được, hôm nay xin được tặng Hoài Cát, mong hiền đệ vui lòng nhận cho."

Ta cảm ơn gã, nhận lấy xem, thấy tranh vẽ một vùng ngoại ô, trên triền núi lưa thưa khóm trúc thu, cỏ viên mọc thành bụi, một cặp hỉ thước núi chao nghiêng phía trên bức họa, chim mái đã đậu trên cành khô cây tàn, đang kêu hót với một con thỏ rừng ngồi phía dưới bên trái, còn chim trống thì bám theo nó, đang giương cánh bay tới.

Đây là kiệt tác ta chưa từng trông thấy trước đây, vận dụng nhiều loại kỹ xảo: hỉ thước núi, lá trúc, cỏ thu dùng vẽ phác đắp màu, bút pháp tinh vi cẩn trọng, còn bụi gai và lá cây khô thì dùng bút pháp không xương, loang màu chấm phá, không cần bút mực dựng khung.

Cây khô bút ý phóng khoáng, đường triền núi dùng mực đạm mặc sức tung hoành. Bộ lông con thỏ rừng lại là một tuyệt tác khác, hoàn toàn không có nét viền, cũng rất khó để hình dung bằng một kỹ xảo đặc định nào đó, lông vẽ từng bút từng bút, y như bộ lông thật vậy, tầng lớp rõ ràng, dài ngắn không đồng đều, vừa có lớp lông măng mảnh dẻ mềm mại, vừa có lớp lông dài bao ngoài thô thẳng dày dặn, mỗi sợi lông đều được miêu tả hết sức tỉ mỉ, tựa như chạm tay là có thể cảm nhận được xúc cảm mềm ấm mịn mượt ấy. Cả bức họa có thể nói là tập hợp sở trường mọi phái quốc triều, bút ý bao hàm cả thô nhám lẫn tinh mịn, song lại có thể cân bằng hài hòa, khiến người ta xem mà thán phục.

Cô Thành Bế - Milan LadyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ