✎ seven

354 37 3
                                    

donghyuck đứng chờ trong thang máy mà lòng không yên, cậu nhìn từng con số từng giây một thay đổi, cắn chặt môi, bàn tay xoa vào nhau trong sự lo lắng tột cùng. tại sao lại lâu như vậy cơ chứ? chết tiệt, tên khốn họ lee đó cứ thích ở tầng cao dù bản thân thì sợ độ cao.

ôi chúa ôi.❞ donghyuck kêu lên, cậu đưa tay lên ôm mặt mà cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên rất nhiều, đều là tại người kia.

thang máy 'ting' một cái. cửa vừa mở liền hiện ra hành lang tối om, donghyuck sốt sắng lao ra khỏi thang máy, rồi đột nhiên cậu dừng lại.

hc66, yêu cầu gặp ml02.

trước mặt donghyuck hiện ra một bức tường trong suốt, bức tường kim loại của tòa nhà phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, ❝xin mời đứng ra trước để xác nhận danh tính.

donghyuck, như một thói quen, bước lên nửa bước và hơi cúi người xuống, dừng trước một màn hình nhỏ vừa xuất hiện. tia sáng xanh từ màn hình quét bên mắt phải rồi đến mắt trái của cậu. vài giây sau, bức tường biến mất, giọng nói êm dịu của nữ robot lại lần nữa vang lên.

chào mừng, sunshine của mark lee.

mặt donghyuck bỗng xuất hiện một màu đỏ hây hây, cậu bĩu môi cố gắng lờ đi độ nóng trên gương mặt mình và nhanh chân đi đến căn phòng cuối dãy hành lang. tên khốn đó, cậu lẩm bẩm, anh cứ hay tắt đèn cả tầng, làm donghyuck mấy lần đầu vào đây phải sợ hãi các thứ.

đến khi cậu đứng trước cánh cửa, cậu không báo trước, tự động nhập mật mã rồi ngang nhiên bước vào trong. bên trong phòng chính là người đã khiến cậu lo lắng suốt từ nãy. anh ngồi trên chiếc giường bằng sắt đặt trong góc phòng, thân trên ở trần, xung quanh là băng gạc và chai lọ nằm ngổn ngang. donghyuck bỏ qua cơ thể đốt mắt người nhìn của mark, cậu bước đến và giật lấy lọ nước màu tím đục trong tay anh, miệng vẫn ngậm chặt không nói lời nào, chỉ có tay là dùng bông thấm thứ nước trong cái lọ kia bôi lên vết thương trên người anh. cậu nhăn mặt, dù đây chỉ là phần nhỏ, nơi bị nặng đều đã được sơ cứu, nhưng hình ảnh da mark rộp lên, những nơi có vết thương nhỏ nhưng sâu hơn còn có thể nhìn thấy lấp ló màu trắng trắng của xương. vậy mà vẻ mặt ai kia vẫn cứ bình thản, ánh mắt chăm chú dán chặt lên khuôn mặt cậu.

cuối cùng donghyuck không chịu được nữa mà bật thốt: ❝mẹ nó lee markeu!❞ mark ngạc nhiên, anh giật mình và va phải cuộn băng gạc bên cạnh, làm nó rơi xuống đất và lăn đến góc phòng.

anh thích làm em lo lắng đến vậy ư? donghyuck tiếp tục, ❝anh nghĩ gì khi không chạy đi vậy? anh nghĩ rằng chúa sẽ luôn cứu lấy cái mạng của anh hay ư? ôi lạy chúa anh điên rồi mark lee!

mark im lặng nghe cậu bộc phát, từ đầu đến cuối chỉ duy trì đúng một biểu cảm. cho đến khi donghyuck ngừng lại rồi, anh cúi xuống, cụng trán của hai người vào nhau. hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau, trong mắt của mark nhìn thế nào cũng chỉ là sự yêu thương và trân trọng với đối phương. thế nên dù donghyuck có giận thế nào thì khi đối diện với ánh mắt đó, cơn giận cũng lập tức nguôi ngoai.

the 'neo origin' °ⁿᶜᵗNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ