Chương 4

538 58 0
                                    

Châu Hiền lâm bồn sớm hơn dự kiến, may mắn thay, điều đó không ảnh hưởng gì đến sức khỏe đứa bé. Ba mẹ nàng đợi ở ngoài sảnh bệnh viện trong lúc Sáp Kỳ ở bên cạnh nàng trong phòng sinh. Nàng đã đem theo một cái áo khoác của Sáp Kỳ bên cạnh mình bởi vì mùi hương của cô giúp nàng bình tĩnh.

"Hiền à, có em ngay đây".

"Chị mệt quá.."

"Em biết nhưng chị là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà em biết đó".

Sáp Kỳ mỉm cười trong lúc vén tóc nàng lại gọn gàng. Vợ cô thật sự là người phụ nữ dũng cảm nhất quả đất, nàng chấp nhận cái chết của mình một cách đầy gan dạ. Không chỉ vậy, nàng còn chịu đựng hết tất cả đau đớn để sinh một đứa bé.

"Chúng ta sẽ sinh một cách thuận lợi và chị sẽ được ôm con bé vào lòng".

Châu Hiền gật đầu, dù rất mệt mỏi nhưng nàng biết rằng chỉ cần có Sáp Kỳ bên cạnh, nàng có thể làm được bất cứ việc gì.

"Chị yêu em".

"Em cũng yêu chị, mọi việc sẽ ổn thôi, chúng ta sắp được gặp con bé rồi".

8 tiếng sau, Châu Hiền cuối cùng cũng được ôm lấy đứa con của họ vào lòng. Cả hai có lẽ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc được nhìn thấy đứa bé lần đầu tiên.

"Lúc đầu ai đã không chịu có con vậy ta?"

Châu Hiền chọc ghẹo trong lúc Sáp Kỳ ôm đứa bé.

"Em chỉ lo lắng cho chị thôi".

"Chị biết nhưng khi nhìn em ôm con như thế này, chị..."

"Hiền à, chị nên chợp mắt một chút, chị vừa sinh xong. Em và con vẫn sẽ ở đây chờ chị thức dậy".

"Để chị hôn con bé một chút".

Sáp Kỳ đưa bé lại gần để vợ mình có thể hôn lên trán con bé.

"Mẹ lớn sẽ nghỉ ngơi một chút. Lát nữa mẹ sẽ lại ôm con".

Sáp Kỳ gọi điện cho chỗ làm để xin nghỉ, cô muốn dành tất cả thời gian còn lại cho vợ con mình. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đã để những cảm xúc của mình được tuôn ra.

Ba vợ của cô thấy được cảnh tượng đó, cô cố tỏ ra bình thường nhưng ông đã chạy đến và ôm cô vào lòng.

"Không sao đâu, con cứ việc khóc. Con còn có ba mẹ ở bên con".

Sáp Kỳ chỉ có thể gật đầu cảm ơn ông. Ba mẹ của Châu Hiền đã rất thấu hiểu và cảm thông trong suốt cả quá trình cho dù bọn họ cũng sắp mất đi một người con. Cô không biết mình sẽ như thế nào nếu không có ba mẹ Châu Hiền bên cạnh, cô vẫn chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt với vợ mình, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần bấy lâu nay.

"Làm sao mà con có thể nói lời tạm biệt với cô ấy đây?"

Người đàn ông vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

"Ba cũng không biết cách nào để có thể nói lời tạm biệt với con mình, không có người làm cha làm mẹ nào có thể chịu nổi cảnh tượng phải chôn cất đi đứa con gái của họ. Nhưng chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ giúp nhau vượt qua".

[BH][Hoàn]Điều trăn trối - SeulReneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ