Chương 2:

7.2K 250 27
                                    

Đẩy cửa quán Bar ra, trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, tiếng nhạc ầm ĩ, trên sàn nhảy đầy người đang uốn éo thân mình. Vương Tây Minh chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Đây là lần đầu tiên cậu ta đến quán bar.

"Các cậu tùy tiện chơi, rượu tùy tiện uống, tôi trả tiền." Mạc Quân hô: "Tây Minh đây là lần đầu tiên cậu đến quán bar, đừng câu nệ như vậy, Trần Cung, cậu mau dẫn Tây Minh lên sàn nhảy khiêu vũ đi." Hắn nhìn ra Vương Tây Minh có chút không quen.

"Thôi, tôi không có biết nhảy đâu." Vương Tây Minh xua tay cự tuyệt nói.

"Có gì đâu, cậu xem người ta nhảy kìa." Trần Cung chỉ chỉ sàn nhảy: "Mấy người ở đó cũng có ai biết nhảy đâu, nhạc đến đâu thì nhảy đến đó thôi, tôi dẫn cậu đi học hỏi." Nói xong, Vương Tây Minh chưa kịp lên tiếng đã nắm tay kéo cậu ta về phía sàn nhảy.

Bọn Mạc Quân tìm một góc nào đó ngồi xuống. Ngồi chưa được bao lâu, bạn gái Hứa Ngạn đã gọi điện kêu hắn đi.

"Bạn gái tôi tới, tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy." Hứa Ngạn vốn dĩ muốn dẫn bạn gái cậu ta đến đây ngồi chung, nhưng Lê Tư Viễn vừa mới chia tay bạn gái, dẫn bạn gái lại đây ngồi rắc cẩu lương, cũng không quá phúc hậu đi. Cho nên lựa chọn rời đi.

Lê Tư Viễn không lên tiếng, chỉ ngồi bên đó rót rượu uống. Tâm trạng cậu vốn đang tốt, nhưng vừa rồi gặp được đám người Nguyên Sang, nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Sang trong lòng không thoải mái cho lắm.

"Tư Viễn, cậu thật sự không sao chứ." Mạc Quân đi đến ngồi cạnh cậu.

"Tôi không sao, mọi người đừng lo. Đi ra ngoài nhảy đi."

Mạc Quân nhớ đến bộ dáng vừa rồi của Nguyên Sang với Lê Tư Viễn, thở dài một hơi: "Còn nói không sao, hôm nay cậu hút thuốc rất nhiều, còn có ánh mắt vừa rồi khi cậu nhìn Nguyên Sang, vậy mà là không sao hả."

"Trở về không được." Lê Tư Viễn nói, trong giọng nói đã có men say.

"Các cậu quen nhau cũng được một năm rồi, hai người ngồi lại nói chuyện với nhau thử đi." Mạc quân vỗ vỗ Lê Tư Viễn an ủi.

"Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, cho dù có quay trở về, thì nó cũng đã có vết sẹo rồi." Lê Tư Viễn vừa nói xong, Nguyên Sang liền đi vào.

"Nguyên, Nguyên Sang." Mạc quân có chút giật mình, chọc chọc vai Lê Tư Viễn kêu cậu ta ngẩng đầu lên xem.

"Lê Tư Viễn anh đi cùng với em ra đây một chút." Nói xong liền nắm Lê Tư Viễn lôi đi.

"Mạc quân, Mạc Quân, tôi vừa mới nhìn thấy Nguyên Sang, ê, Tư Viễn đi đâu rồi." Hứa Ngạn hỏi.

"Bị Nguyên Sang lôi đi rồi." Mạc quân chỉ chỉ hướng ngoài cửa.

"Hai người bọn họ có đánh nhau hay không, hay mình đi nhìn thử đi?" Hứa Ngạn hỏi.

"Thôi, chuyện của hai người đó, tự hai người đó giải quyết."

Bên ngoài, xung quanh yên tĩnh, "Bang" mà một tiếng, phá vỡ không gian yên lặng xung quanh.

Đánh xong một cái này, Nguyên Sang ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc rống, Lê Tư Viễn, đứng ở một bên không lên tiếng, sắc mặt không được tốt cho lắm, đứng yên không nói một lời.

[Edit HOÀN] CHỒNG CHỒNG VƯỜN TRƯỜNG_Thừa Huyền Khán KìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ