Lâm Dữ Hạc vừa kéo cửa phòng định ra ngoài thì đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đứng ngoài cửa.
Vẻ mặt hoàn hảo như chiếc mặt nạ không khuyết điểm của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện một chút dao động.
"... Lục tiên sinh?"
Cơn mưa tối qua tí tách tí tách suốt một đêm, đến tờ mờ sáng mới ngừng lại một xíu. Nhưng trời còn chưa sáng hẳn lại có một trận mưa mới kéo đến, còn mang theo cả sương giá và bông tuyết.Vào lúc lạnh nhất, trong mưa tuyết lạnh giá, người đàn ông vội vã tới đây, mặc dù trên vai không một giọt nước nhưng trên người đã tràn đầy khí lạnh nồng đậm.
Lâm Dữ Hạc chưa từng ở đây, không rõ lắm cách âm ở đây như thế nào. Cậu không biết lời mình nói vừa rồi Lục tiên sinh có nghe thấy không, lại đã nghe được bao nhiêu.
Vừa nghĩ tới có khả năng này, thân thể Lâm Dữ Hạc liền không tự chủ được mà cứng lại.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rũ xuống, lại là góc độ nhìn từ bên trên xuống, giống như là muốn đem cả người cậu khóa chặt lại trong tầm mắt. Lâm Dữ Hạc chỉ cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình nặng trình trịch, giống như thực chất (?)
Trong thoáng chốc, thậm chí cậu còn nghĩ rằng đối phương đã nghe thấy tất cả.
Một khắc đối diện với ánh mắt ấy như dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát sinh cái gì. Lục Nan nhìn cậu, lúc mở miệng lại cũng chỉ là một câu: "Em định cứ như vậy mà ra ngoài sao?"
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần: "... Dạ?"
"Khăn quàng cổ đâu?"
Lục Nan hỏi cậu, tỉ mỉ điểm danh từng cái một.
"Khẩu trang, găng tay, không mang theo cái gì đã ra ngoài?"Lâm Dữ Hạc lúc này mới phản ứng lại được, cậu sờ sờ mũi, rất thành khẩn nhận sai: "Em quên mang theo rồi."
Lục Nan không nói gì, rũ mắt nhìn cậu.
Người nọ đứng ngược sáng, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm ngày mưa hắt lên khuôn mặt từng đường nét như tạc tượng của anh. Bóng tối nồng đậm trên gương mặt, khiến người khác càng thêm khó mà nhìn rõ vẻ mặt của anh.Im lặng so với trách móc còn đáng sợ hơn. Đúng lúc Lâm Dữ Hạc muốn mở miệng nói gì đó, trên vai bỗng nhiên trầm xuống.
Lục Nan giơ tay ôm lấy bờ vai cậu, đưa cậu vào trong phòng.
"Vào đi."Mặc dù trong hành lang không có gió, nhưng vẫn là không ấm bằng trong phòng.
Lâm Dữ Hạc hơi mở to hai mắt, không hiểu tại sao người đàn ông lại dẫn cậu vào trong. Không chỉ là mình cậu bất ngờ, Ngô Hân và Lâm ba trong phòng cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Ngô Hân lại càng là lòng tràn đầy khiếp sợ, bà ta thế nào cũng không ngờ tới Lục Nan sẽ đích thân tới đây.
Bà ta giật mình một cái, đột nhiên phản ứng lại, hoảng loạn vội vã bước lên phía trước muốn chào hỏi vị khách đáng kính này: "Lục tổng..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Storie d'amoreTên: Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được 协议结婚后我离不掉了 Tác giả: Bách Hộ Thiên Đăng 百户千灯 Độ dài: 99 Chương + 12 phiên ngoại Tình trạng edit: loading... Editor: Táo Nguồn: Tấn Giang Lâm Dữ Hạc cái gì cũng tốt, nhan sắc, thà...