AU : Người em yêu đã mất, nhưng em nào chịu nổi điều đó? Tanjirou nén lại cơn đau tỉ tê ấy mà lén mang xác của Zenitsu đi, nhưng cuối cùng chỉ đành mang đầu anh đi. Cả hai cùng nhau chu du khắp chốn, đầu của anh nằm trong chiếc giỏ tre em tự đan, cho đến khi kiệt sức, cuối cùng Tanjirou cũng gặp lại được người thương.
Tớ đã viết bài thơ này từ lâu lắm rồi, dựa trên hình mẫu TanZen nhưng ai cũng nhầm thành Tanjirou với Nezuko, kể ra nếu không giải thích thì đọc cũng giống thật hehe.
Đây là bài thơ đầu tiên tớ viết, không ắt khỏi có lỗi sai, mong mọi người thông cảm nhé (;゚Д゚)
***
em cõng anh bằng giỏem cõng anh bằng giỏ
qua cỏ xanh đợi lá
màu má ai trắng xoá
môi đỏ hỏn xum xoeem cõng anh bằng giỏ
không khóc cũng chẳng cười
miệng em vương chút đắng
lặng người mà lắng ngheem cõng anh bằng giỏ
vượt qua núi, qua làng
tóc anh vàng màu nắng
mắt trắng dã như tơem thấy anh trong mơ
miệng anh cười chúm chím
chân tay anh tim tím
anh trốn, để em tìmtrời xanh thoảng mây trắng
anh đâu rồi, anh ơi?
tỉnh dậy em chơi vơi
nắng ban mai lại tớinay ta cùng chạy trốn
đi về đâu, về đâu
đến nơi chẳng buồn rầu
đi cùng anh, em nhé?đất còn tanh mùi máu
đôi chân em mệt nhoài
đi hoài, rồi cũng thấy
bình minh cùng sớm maiem cõng anh bằng giỏ
ngày xuân trên đỉnh đầu
qua ngàn năm vẫn nhớ
là một thuở tình thơ.201125 - 210523.