Chương 6: Ngủ chung

178 19 0
                                    

Seokjin và Yoongi cùng nhau đi bộ về, tháng 12 tuyết rơi rất nhiều, phủ kín khắp các nẻo đường, hai người vừa đi vừa thở dốc.

"Hay mình gọi taxi đi."

"Không được, mắc lắm."

Yoongi tiến đến ghế gỗ dài trước một cửa tiệm tạp hóa đã đóng cửa ngồi xuống, bóp bóp hai chân đã tê cứng.

Do trời lạnh nên quán đông khách hơn mọi khi, thành ra gần 8 giờ tối tiệm cà phê Jin mới đóng cửa. Đen đủi làm sao khi hôm nay tuyết rơi quá nhiều dẫn đến tắc đường, hai người vừa ra đến nơi thì chuyến xe buýt cuối cùng của trạm gần quán liền đi mất, Seokjin và Yoongi phải đi bộ đến trạm xe tiếp theo.

"Sao mình cứ gần đến nơi thì tài xế lại đi mất nhỉ?" Seokjin cũng ngồi xuống bên cạnh Yoongi, đạp đạp tuyết dưới chân mà than vãn.

"Gọi taxi đi anh, không lẽ mình đi bộ về?"

"Trời này kiếm taxi đâu có dễ, cũng chỉ chục cây số thôi, nào, đứng lên, anh em mình đi bộ về."

Yoongi tròn mắt nhìn Seokjin, "đi bộ về" là sao, hiện giờ có đứng Yoongi cũng đứng không nổi, nói gì là đi bộ về.

Seokjin cười ha ha vì trò đùa của mình, sau đó lại tiếp tục nghịch tuyết dưới chân.

"Không biết mấy đứa nhóc ăn gì rồi, chắc lại nấu mì tôm, anh không về sớm chắc Tae lại bầu bạn với Coca, bọn nó lại giành nhau mấy gói snack, mà chỉ sợ bọn nó ăn mất vị yêu thích của anh..."

"Mà tại sao Namjoon lại tăng ca vào ngày hôm nay cơ chứ, đó là người duy nhất trong số chúng ta có xe..."

Yoongi ngồi xoa xoa bụng đói nghe Seokjin than vãn, Namjoon bằng tuổi Hoseok nhưng không đủ điều kiện để đi học đại học, từ quê lên thành phố để kiếm việc làm. Yoongi và Namjoon sáu năm trước trùng hợp thuê cùng một phòng, chia đôi ra ở chung. Trong khi Yoongi vừa học đại học vừa đi làm thêm thì Namjoon lại đi sửa xe, hai anh em vất vả mấy năm thì ông chủ nhà tuổi đã cao lại không có con cái nên để lại căn hộ ba tầng cho Namjoon, dù sao cậu cũng là người tắm rửa, thu tiền nhà, đưa ông đi bệnh viện, còn Yoongi, lúc đấy anh bận học ở trường lẫn chỗ làm thêm, chỉ có thể giúp nấu đồ ăn hay giặt đồ. Thế là Namjoon trở thành chủ căn hộ này, nghiễm nhiên hai người không phải lo lắng về vấn đề "tiền nhà".

Công việc của Namjoon cũng không quá mức bận rộn, tiền cũng đủ tiêu, chiếc ô tô bây giờ cũng là ông chủ nhà mua về nhưng không đi mà để lại cho đứa con trai tự nhiên xuất hiện tên Kim Namjoon.

Cuối cùng sau một hồi nghỉ ngơi thì vẫn là Namjoon 9 giờ tối mới xong việc lái xe qua đón hai người đã sắp đông thành đá.

"Em đã ăn gì chưa?" Seokjin quan tâm hỏi Namjoon.

"Lúc chiều mới ăn một miếng bánh mì lót dạ, đói quá đi."

"Tí nữa anh sẽ làm thịt rán nhé, trời này ăn cơm với thịt, thêm ít kimchi là ngon nhất!"

Namjoon và Seokjin ngồi cười cười nói nói, còn Yoongi thì vì đi bộ lâu, lại thêm bụng đói nên mệt mỏi ngủ thiếp đi ở đằng sau.

Kết quả vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn mình chằm chằm khiến Yoongi giật nảy mình.

"Cho anh xem với Kookie..." giọng Taehyung vang lên ở đằng sau Jungkook.

[Hopega] Đắm chìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ