Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Nghe được Dung Tự gần trong gang tấc ôn nhu chỉ dẫn, trên mặt Giang Trục Nguyệt nhanh chóng hiện lên một tia khó chịu, nhưng vẫn là cắn răng, mở miệng đem muỗng canh thịt một ngụm nuốt xuống, theo sau Dung Tự lại chỉ dẫn hai lần liền chậm rãi buông ra tay, nhẹ giọng nói “Tự ngươi thử…”
Mà không có đối phương chỉ dẫn, tay Giang Trục Nguyệt không chịu khống chế mà run run, nhưng vẫn là sờ soạng đem canh thịt đưa đến bên miệng. Trong nháy mắt uống xong, trong lòng hắn nháy mắt kích động một cổ kinh hỉ thật lớn. Theo sau Dung Tự liền nhìn đối phương động tác càng ngày càng thuần thục, uống canh khóe miệng nam nhân cũng đi theo dương lên, giống như là tiểu hài tử được đến món đồ chơi mới, vui vẻ không nhịn được.
Bất quá người mù rốt cuộc vẫn là người mù, bởi vì nắm không được phân lượng, vạt áo trước ngực nháy mắt liền lây dính rất nhiều vấy mỡ, hắn lại một chút không có phát hiện, như cũ nghiêm túc mà ở đằng kia ăn canh. Mà chờ một chén canh uống đến không sai biệt lắm, Dung Tự liền lập tức đem chén trong tay đối phương nhận lấy, sau đó móc ra khăn tay tùy thân nghiêm túc mà giúp hắn lau khóe miệng, lại gần nói “Đủ rồi, thân thể hiện tại của ngươi không thích hợp ăn quá nhiều, miễn cho đến lúc đó tiêu hóa không được. Bất quá canh ta vẫn luôn hầm, buổi tối ngươi nếu là đói bụng, có thể kêu ta.”Bởi vì khoảng cách hai bên thực thân cận, Giang Trục Nguyệt sau khi mù lỗ tai lại trở nên càng nhạy bén, cho nên nháy mắt liền cảm giác lời nói của Dung Tự giống như là ở bên tai hắn, lập tức phản xạ có điều kiện mà đẩy Dung Tự một chút.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Dung Tự bị hắn đẩy đến trực tiếp liền lảo đảo, cầm chén trong tay, phịch một tiếng té ngã trên mặt đất, đồng thời nàng còn thấp thấp mà kêu lên, dường như là đụng vào thứ gì.
Nghe được đối phương thấp thấp kêu một tiếng, Giang Trục Nguyệt liền hơi có chút khẩn trương mà mím môi. Đổi thành dĩ vãng, lúc này Dung Tự chỉ sợ đã sớm khóc nức nở, bởi vì luôn là như vậy, đối phương chỉ cần cảm giác được hắn một điểm cự tuyệt liền sẽ thương tâm. Từng tiếng tiếng khóc khi hắn nghe được lúc ấy bắt đầu sinh ra một ít khoái cảm, chậm rãi cũng sẽ không chê phiền lụy.
Hắn trước sau không biết nữ nhân này rốt cuộc nơi nào nhiều nước mắt như vậy, tùy tiện là có thể khóc không dứt, thẳng khóc đến hắn nguyên bản tâm tình còn tính tốt đẹp cũng sẽ càng thêm táo bạo, phiền loạn.
Như thế nào có nhiều nước mắt như vậy? Như thế nào có thể khóc như vậy? Rõ ràng giữa hai người bị liên lụy rõ ràng là hắn, vì cái gì khóc đến thật giống như người chịu ủy khuất là nàng? Khóc đến mức như thể hắn là người phải xin lỗi … Đủ rồi, thật sự đủ rồi!
Nhưng không nghĩ Giang Trục Nguyệt đợi cả buổi đều trước sau không có nghe tới tiếng khóc của Dung Tự, ngược lại nghe được tiếng bước chân nàng dần dần rời xa. Lập tức hắn cau mày, hơi hơi có chút đứng dậy.
Nàng muốn đi đâu? Tức giận? Vẫn là trốn đi khóc?
Càng muốn biết, càng không chiếm được đáp án. Vì cái gì đều nhìn không thấy, tâm tình Giang Trục Nguyệt thế nhưng so với phía trước nghe đối phương khóc còn muốn táo bạo hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn - Edit] (Xuyên nhanh) Công lược tra nam - Đường Mật
Acak@Talathunhomoe Tên: Công lược tra nam (Công lược cặn bã ấy) Tác giả: Đường Mật Nguồn convert: Wiki dịch Edit, beta: Bạch Mộc Tuyết Liên (@Talathunhomoe) Mình dịch tiếp chuyện này vì quá đam mê. Dịch vì đam mê nên đôi chỗ không trau chuốt lắm. Lần đầ...