Chương 1

3.9K 262 6
                                    


"Hôm nay kết thúc tại đây, các em có thể nghỉ!"

Tiếng nói của giáo viên vừa dứt, cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm. Giữa trưa nắng hơn 30 độ thế này thì việc nghỉ giải lao như một làn suối mát. Ai cũng cảm thấy như được giải thoát.

Trừ Trương Gia Nguyên.

Cậu ngồi bàn cuối dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ. Gió hiu hiu thổi hắt vào, lời giảng của giáo viên rì rầm bên tai cứ như tiêm cho cậu một liều thuốc mê.

Giáo viên cũng chẳng buồn nói, phớt lờ qua như chưa từng thấy cậu.

Tiếng xì xào của bạn học làm Trương Gia Nguyên chầm chậm tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu khó chịu cau mày, hiện tại đã qua giờ nghỉ trưa rất lâu, canteen trường cũng không còn gì để ăn, cậu trở mình, định đánh thêm một giấc, đột nhiên một làn gió lạnh làm cậu rùng mình tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Cậu chợt nhớ ra dự báo nói hôm nay buổi chiều có mưa.

Trương Gia Nguyên không mang ô, cậu chỉ đành tiên hạ thủ vi cường, hành động trước ông trời một bước, 'tiếc nuối' bỏ ngang tiết Tiếng Anh mà đi về. Thế nhưng ông trời không chiều ý cậu. Đang đi ngang qua con hẻm thì Trương Gia Nguyên bắt gặp một cậu học sinh khác đang bị đám côn đồ bên trung học B đánh.

Người nọ mặc đồng phục trường cậu, không thấy thì thôi, đã thấy thì phải cứu. Dù sao cái danh mãnh nam trung học A của Trương Gia Nguyên cũng không phải hữu danh vô thực.

Cậu bình thản đi đến, đặt cặp sách vào một nơi khô ráo, ngạo nghễ cất giọng, "Ba đánh một? Trung học B của tụi mày chuyên chơi hèn như thế này à?"

Ba người kia ngừng lại động tác, chăm chú quan sát Trương Gia Nguyên. Tên đầu trọc bỏ cổ áo đã bị kéo đến nhăn nhúm của cậu học sinh kia xuống, đứng thẳng dậy hùng hổ lên giọng, "Ngứa đòn? Đúng lúc tao cũng đang muốn phát tiết đây."

Trương Gia Nguyên lắc đầu nhếch môi, chỉ cầu mong lúc này mà trời đừng mưa, nếu vậy cậu chắc chắn phải dầm mưa về nhà, như thế chẳng phải sẽ uổng phí một tiết tiếng Anh sao?

Phải nhanh chân lên mới không bị ướt. Trương Gia Nguyên nghĩ thầm rồi xắn tay áo hai lên.

Ba tên côn đồ tiến lại gần cậu, Trương Gia Nguyên nhào tới, đấm vào mặt tên trọc, rồi lại thúc vào bụng tên tóc xoăn định đánh lén phía bên trái. Cậu lùi ra sau một chút, hai tên kia một bên ôm mặt, một bên ôm bụng co người lăn trên mặt đất.

Khi tên cuối cùng giơ nắm đấm vào mặt cậu, một giọng nói từ phía sau truyền đến khiến Trương Gia Nguyên giật thót người quên cả phản kháng.

"Làm gì vậy? Học sinh đánh nhau à?"

Chỉ vì một câu đơn giản như vậy mà cậu bị đánh vào mặt, Trương Gia Nguyên theo quán tính lùi về sau, chân lại vô tình vấp phải một cục đá nhỏ mà trẹo sang một bên, khiến cả người mất thăng bằng. Cậu nhắm mắt thầm chờ đợi cơn đau ập đến.

Nhưng nó không đau như cậu nghĩ.

Tuy rằng đầu cũng bị va đập, nhưng so với đập xuống nền đất thì va vào lồng ngực người ta thích hơn nhiều.

Nguyên Châu Luật | Trương Gia Nguyên ngoan một chút! (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ