(Nhất)
"Hằng Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm*... có ý nghĩa gì?" Thỏ ngọc tinh cầm xâu mứt quả đã ăn một nửa, luồn lách giữa đám người, nhìn thấy thư sinh đang chắp bút viết thơ ứng với phong cảnh, quay đầu kéo góc áo Tinh Loan quân hỏi.
Y thành tinh chưa được bao lâu, chỉ nhận biết được vài chữ, còn hàm nghĩa sâu xa thì không thể lý giải.
"Nếu ta nhớ không lầm thì đây là thơ của thi nhân Lý Nghĩa Sơn... có nghĩa là..."
Ý nghĩa của câu thơ này là nói xấu Hằng Nga, mà thỏ tử lại do Hằng Nga nuôi lớn, khiến cho Tinh Loan quân nhất thời không biết nên giải thích thế nào với y.
(*Hai câu trong bài thơ Hằng Nga. Đại ý: Hằng Nga hối hận vì đã ăn dược bất tử, bởi vì ở cung trăng nhìn thấy khoảng không rộng lớn của biển xanh và trời xanh mỗi đêm, tâm trạng rất thê lương, cô tịch. Bài thơ dùng để châm biếm thần tiên và những người tìm kiếm cuộc sống bất tử. Nói rằng Hằng Nga đã đánh cắp tiên dược để có thể lên trời, nên phải chịu cảnh cô đơn trên cung trăng.)
Hắn nhìn theo thỏ tử thấy ngòi bút dưới tay thư sinh, lại nhìn sang thỏ tử với đôi mắt long lanh ở đối diện. Đêm Trung thu, thỏ tử nghe nói có thể ăn ngon liền đáp ứng cùng hắn xuống nhân gian du ngoạn, trước kia bọn họ gặp nhau ở thiên cung thanh lãnh hoặc nguyệt cung âm u, nơi đó đều toàn là những lão cổ hủ sống đã vạn năm.
Trong mắt Thái tử, tính tình ngay thẳng của thỏ tử có phần không hợp với thiên giới, vì vậy khi gặp y, hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Lúc này nhìn thấy thỏ nhỏ vây quanh bởi khói lửa nhân gian, cười đến híp cả mắt lại càng tràn đầy sức sống hơn.
Điện Tinh Loan của Thái tử là nơi có nhiều tinh quang nhất trong tam giới, từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp qua không ít biển sao bát ngát tuyệt đẹp. Giờ phút này, ánh sáng ấm áp của nhân gian phản chiếu trong mắt y, theo làn gió nhẹ mà chợt lóe lên rồi lại biến mất, hắn ngắm đến ngẩn ngơ.
"Mắt của thỏ tinh các ngươi đều to như vậy sao?" Hắn nhịn không được hỏi.
"Ta không biết, trong các huynh đệ chỉ có ta thành tinh, cho nên hiện tại khắp tam giới chỉ có một con thỏ tinh là ta, cũng chỉ có ta ở trên trời." Tiểu thỏ tử nói.
"Bằng không ngươi ở lại nhân gian với ta một thời gian, đừng quay về nữa..."
"Ngươi nói gì? Ồn quá ta nghe không được." Thỏ tử hét lên.
Vừa dứt lời, thỏ tử cảm thấy tay không cầm hồ lô của mình bị người nắm lấy, kéo y đi ngược lại dòng người tấp nập, trên đường nhiều người đến nỗi bọn họ xém bị tách ra, y nắm chặt tay hắn hơn, nhưng mặc kệ đường phố đông đúc, chỉ cần y giương mắt lên đều có thể nhìn thấy bóng lưng đang bình tĩnh rẽ đường cho y của Thái tử, một loại cảm xúc lan tràn trong tim.
Thỏ tử nhìn hắn, mặc cho hắn dắt mình đi đến nơi nào đó mà mình không biết. Y nhớ lại trước khi gặp được Thái tử, từng có tiểu tiên đồng hỏi thỏ tử ở cung Quảng Hàn có tịch mịch không, thỏ tử chưa bao giờ biết cái gọi là tịch mịch. Sau khi gặp được hắn kỳ thật vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ, chính là bình thường sau khi ăn uống no đủ sẽ cảm thấy hiu quạnh.

BẠN ĐANG ĐỌC
|Song Vũ Điện Đài|Transfic| Kim tiêu minh nguyệt bất tây trầm
FanfictionPairing: Châu Kha Vũ x Patrick Duẫn Hạo Vũ (Song Vũ Điện Đài) Thiết lập: Thái tử thiên giới x Thỏ ngọc cung trăng . Tác giả gốc: @ Gem海星 Truyện dịch đã có sự cho phép của tác giả xin đừng mang đi bất cứ đâu.