edit | Sau Này

255 23 1
                                    

Tác giả: 张张张张张求其
Edit: Yue
——

*Nhậm Diệc 45 tuổi, Cung Ứng Huyền 39 tuổi

——

Chiếc Jeep Wrangler đen đỗ lại cạnh vườn hoa gần lối vào của bệnh viện Hồng Võ, Cung Ứng Huyền cầm chiếc khăn quàng cổ đặt ở ghế lái phụ lên, mở cửa xe, đi về phía bóng người đang đứng nghiêm chỉnh kia.

Nhậm Diệc lúc nào cũng cho rằng mình là một người lính, ngay cả khi có cải cách bên PCCC, anh vẫn giữ thói quen của mình trong quân đội, chẳng hạn như đứng được thì phải dựng thẳng lưng. Hôm nay Bắc Kinh hơi se lạnh, những cơn gió lạnh lẽo ấy len lỏi vào tận xương tủy, chẳng khác nào đang mài gọt chúng.

Thiết nghĩ trước kia bởi công việc cứu hỏa mà tổn hao đến thân thể, giờ đây nhận lại hậu quả của việc sử dụng quá độ, Nhậm Diệc vẫn rất bình tĩnh gập cong ngón tay, định vận động các khớp bị đau, nhưng hôm nay dường như anh không còn dư chút sức lực nào, như thể ép thẳng lưng eo trong gió buốt sẽ tốn năng lượng rất nhiều.

Nhậm Diệc dùng đế giày mài lên mặt tuyết, quyết định dựa vào bồn hoa. Anh nhìn sắc trời tối mù mịt, nhớ lại người mới đây nằm trên giường bệnh đặc thù, trong lòng chợt khó chịu. Đó là chiến hữu của anh, nghe nói mấy ngày trước vẫn còn vẻ năng nổ hoạt bát, hôm nay lại gần như chẳng có tinh thần gì, thế là Nhậm Diệc có lòng đến bệnh viện thăm. Người đồng đội đó đã quen Nhậm Diệc từ khi mới đặt chân đến trung đội Phượng Hoàng, chứng kiến anh lên làm trung đội trưởng, rồi rời khỏi trung đội, đảm nhận vị trí của Trần Hiểu Phi. Hai người sóng vai tiến vào biết bao nhiêu đám cháy, cùng nhau trải qua rất nhiều hiểm cảnh trong nhiệt độ cao, vậy lại càng khỏi phải nói.

"Tứ Hỏa, vợ con của tôi ở đây, tôi khẳng định mình không còn tiếc nuối. Nhưng mà, nói lời này từ tận đáy lòng mình, tôi đã làm lính cứu hỏa nhiều năm đến vậy, cuối cùng lại chết trên giường bệnh thì chẳng can tâm chút nào..."

Nhậm Diệc gật đầu, vỗ vai của cậu ta, mở lời nói một câu, "Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, sẽ ổn cả thôi. Sau này cũng không phải làm lính cứu hỏa nữa đâu."

Nói dứt lời, trong đôi mắt chiến sĩ dường như có một lớp bụi mù giăng kín, cậu ta chỉ có thể gật đầu nhắm chặt mắt lại, bảo rằng đã hiểu. Vì người trong nhà, đúng là không thể làm nữa, hơn thế, thân thể cũng không cho phép. Những đạo lý này, không một ai hiểu rõ hơn lính cứu hỏa và cảnh sát.

Nhậm Diệc giật khóe môi, toan nói rằng ý anh không phải như vậy. Đâu phải Nhậm Diệc không hiểu cảm giác đó, anh hiểu lắm chứ, cũng như hiểu lòng người cha Nhậm Hướng Vinh của mình vậy. Chỉ là, điển tích người anh hùng dù thế nào cũng sẽ có hồi kết, con người sẽ trở nên già yếu, ắt phải thỏa hiệp với quy luật sinh lão bệnh tử của tự nhiên.

Đột nhiên có hơi ấm trên cổ khiến Nhậm Diệc lấy lại tinh thần. Cung Ứng Huyền không cần chạm vào Nhậm Diệc cũng biết anh đang lạnh, sau khi hắn quàng khăn quanh cổ anh là dùng một tay xoa bóp bả vai của Nhậm Diệc, rồi dời xuống cánh tay.

Nhậm Diệc giương môi: "Đến rồi à? Cục trưởng Cung?"

Cung Ứng Huyền nay là cục trưởng, hắn đã quen với việc Nhậm Diệc trêu mình rồi. "Em không đến là anh cứ muốn đứng ở cửa chịu lạnh thế à? Cũng không biết vào trong mà ngồi, chờ điện thoại của em nữa."

Cung NhậmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ