Phần 1

121 19 1
                                    

Trong không gian ngập mùi ẩm thấp của đất sau cơn mưa ban tối, từng làn nắng đầu ngày nhẹ nhàng phủ xuống những cây đại thụ và các loài thực vật trong rừng một màu vàng mới. Cuộc sống thức tỉnh, hoa nở và chim trên cành bắt đầu hót vang.

Min Yoon Gi mở mắt.

"Jimin?"

Anh xuống giường và gọi tên Jimin như cách mở đầu một ngày mới. Anh vào nhà vệ sinh, sẵn tay chỉnh sửa mấy phần vách bằng gỗ hỏng hóc, chân lại tiện đá văng mấy thứ ếch nhái dưới sàn.

Anh làm nhanh lẹ rồi trở ra ngoài gian nhà trước, anh lay nhẹ con người đang ngủ say sưa trên manh trải màu bạc óng ánh mà anh chuẩn bị riêng cho cậu. Vì nơi núi non rừng rậm, đêm về nhiệt độ cực kì thấp, nằm trên tấm bạc sẽ ấm hơn phần nào.

"Jimin"

Lần này thì Jimin đã tỉnh, cậu ngóc đầu dậy, xoa chiếc cổ mỏi đến độ xương cốt kêu răng rắc. Jimin không hề mở mắt, không tác dụng, Jimin cũng không hỏi đã mấy giờ rồi, không cần thiết.

"Anh hết đau chưa?"

Yoongi chợt sờ vào cổ tay vẫn hằn lên những đường tím đỏ.

"Hết rồi, ăn chút ngô luộc nhé?"

Yoongi còn đứng chần chừ, Jimin hiểu ý liền bảo anh mình có thể tự mò ra nhà vệ sinh được, bảo anh cứ làm việc cần làm.

"Ở đây bấy lâu, em có thể vừa ngủ vừa tìm đường đi, anh cứ lo quá thôi"

Yoongi nhìn Jimin tự sắp xếp chăn gối rồi cầm gậy đi ra ngoài, anh cũng đi theo, được lúc anh rẽ ra gian bếp để làm chút gì ăn sáng.

Gian bếp rất nhỏ, xập xệ và chỉ trông như "đang sống" khi những luồng khói xám cuộn lên trời từng đợt. Xung quanh chất nhiều cành khô, góc phải là một chiếc giỏ chứa khoai tây, ngô và bắp cải.

Yoongi nắm lấy bốn quả bắp, anh lột vỏ rồi cho vào nồi hấp.

Hôm nay anh không được tập trung cho lắm, lửa cháy một lúc rồi tắt ngấm, nước đun mãi chẳng sôi, anh thì cứ đứng như bị điểm huyệt, như một bức ảnh tĩnh. Chỉ có anh mới biết trong đầu mình đang cuồn cuộn những suy nghĩ xám xịt, có thể là một cơn mưa rào, cũng có thể là giông, là bão.

Hôm nay là ngày Jimin lấy lại được ánh sáng, anh khá chắc điều này. Và sẽ có một số việc đổi thay.

Anh muốn tát mình một cái để nhắc bản thân nên vui mừng vì điều đó. Nhưng anh cảm thấy dù tự mình nhảy vào hố lửa cũng chẳng thoát được cái sự buồn vì Jimin sẽ rời đi, vào một ngày nào đó.

Yoongi đưa tay vào nồi, áp hờ tay trên mặt nước mới nhận ra nảy giờ nước vẫn chưa sôi vì lửa đã tắt. Anh khom người đốt lửa, khi ngọn lửa bừng lên sáng rực, anh nghe một tiếng cười ngu ngốc điên cuồng bên tai mình. Yoongi chợt ngay người, lập tức vớ ngay con dao chẻ củi gần đó.

Ngoài sân là một gã đen đúa, lưng còm, tóc dài bết lại dính đầy những lá rụng, rơm khô. Hắn mặc một thứ đồ màu nâu như tiều phu, vừa rách vừa dơ bẩn. Thấy Yoongi tay cầm dao trừng trừng quay sang, hắn lại ngẩn đầu cười ha hả, trên chiếc cằm lúng phúng râu là răng trắng và chiếc mũi thẳng.

Yoonmin 💠 Vẽ cho em đôi cánh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ