[10] End

213 21 1
                                    

Không ngoài dự đoán của cậu, sáng hôm sau cả bệnh viện từ y tá đến trưởng khoa đều biết bác sĩ Khang ôm cậu giữa nhà ăn. Bác sĩ Khang đã không xấu hổ thì thôi đi nhưng cậu xấu hổ gần chết. Đi đến đâu cũng có ánh mắt dõi theo cậu. Từ ngạc nhiên cho tới ghen tị. Phác Chí Huân thở dài, vẫn cứ là kệ đi, cậu cũng chẳng mấy bận tâm.

Nhưng không, buổi sáng của cậu sẽ không thể yên bình nếu thiếu thằng bạn thân thiết của cậu. Sáng sớm bình yên, Phác Vũ Trấn xuất hiện như một vị thần, bá vai bá cổ cậu hỏi han.

"Thấy chưa? Tao bảo rồi, được ăn cả ngã về không. Người ta cũng thích mày chứ có phải không đâu. Nhể?"

Chí Huân lặng im cười cười, rõ ràng chỉ là ôm, chỉ là một cái ôm thôi, rồi sao ai cũng đồn đoán hết lên vậy? Ấy vậy mà người nào đó, chẳng những không quan tâm lại còn xuất hiện trước mặt cậu. Mặt hằm hằm nhìn Vũ Trấn bên cạnh.

"Ấy thôi, trả mày về cho tiền bối nhà mày. Ảnh nhìn tao đến mức muốn xiên tao rồi kìa." Vũ Trấn dạt ra khỏi người Chí Huân, hai tay đưa lên đầu hàng. Xuỳ xuỳ vài cái rồi đẩy cậu về bên cạnh bác sĩ Khang.

Phác Chí Huân bị đẩy về bên cạnh liền trở nên hồi hộp, không biết là do Vũ Trấn hay người bên cạnh là Khang Nghĩa Kiện nữa. Nhưng tim cậu hiện tại đập nhanh hơn bao giờ hết, và không phải do thằng bạn thân. Khang Nghĩa Kiện đi bên cạnh mà cảm nhận được sự cứng nhắc của cậu, bất giác lên tiếng.

"Đi cạnh anh lo lắng đến thế hả? Mọi hôm em có vậy đâu."

Cậu ngước nhìn anh trả lời thành thật. "Chứ không phải hôm qua anh tự dưng ôm em chốn đông người hả? Người ta hiểu lầm hết rồi kìa." Cậu ấm ức dậm chân đi trước.

Anh không hiểu sao nhìn cậu đi dáng y hệt một con cún giận dỗi, anh cười ha hả trên hành lang, người khác nhìn vào còn thấy sợ.

"Anh bị ấm đầu hả? Cười cái gì chứ?"

"Vậy không phải do em đáng yêu quá nên anh cười hả?" Con người thật của bác sĩ Khang thật đáng đánh.

Cậu cạn lời, mặc kệ anh mà đi luôn. Khang Nghĩa Kiện chạy theo gọi í ới nhưng cậu không một lần quay lại. Cậu vào phòng riêng của mình, bác sĩ Khang cũng vào theo. Cậu bực mình đẩy anh ra ngoài, nhất quyết không cho đi theo, hơn nữa còn phải làm việc, cậu không hơi đâu để ý đến anh.

Khang Nghĩa Kiện bị ném ra ngoài, mặt xỉu xuống như vừa mất miếng ăn, anh thất thểu cầm túi về khoa mình. Một bầu không khí u ám bao quanh anh từ khoa tim mạch về khoa thần kinh, từ bác sĩ cho đến y tá đều không muốn lại gần một bác sĩ Khang buồn bực. Hậu quả là cả ngày hôm đó anh không có hứng làm việc, năng suất làm việc cũng không có. Dù cho anh làm tốt công việc của mình nhưng đều không có hứng làm. Gặp cậu ở nhà ăn thì cậu bơ anh, gặp trên hành lang thì cậu cắm đầu vào bệnh án bệnh nhân, không gọi lại một tí gì muốn gặp anh. 

Khang Nghĩa Kiện chán nản, buổi chiều anh trốn họp chạy sang khoa tâm lý, than dài thở dài với Kenta, mặc cho Kenta đang bận đến không thấy mặt trời đâu.

"Trốn họp xíu nữa trưởng khoa xuống phạt đấy, còn ở đây mà than với thở." Kenta đang bận với đống giấy tờ mà phải nghe Khang Nghĩa Kiện than, cậu thật sự chịu không nổi. 

[NielWink | Shortfic] Doctors' LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ