[04]

271 35 2
                                    

*Cảnh báo OOC, không thích xin đừng nói lời cay đắng.

Phác Chí Huân hiện tại đang ở khoa cấp cứu khẩn cấp mà ngồi chơi. Mấy tiếng nữa cậu không có cuộc hẹn nào cũng không nhất thiết phải đi kiểm tra bệnh nhân, vậy là cậu chạy sang khoa cấp cứu khẩn cấp ngồi chơi nói chuyện với Vũ Trấn. Phác Vũ Trấn là bạn của Chí Huân khi cả hai vừa vào bệnh viện thực tập vào hai năm cuối. Một người khoa tim mạch và một người khoa cấp cứu khẩn cấp, cả hai làm bạn với nhau cả một thời học đại học cho đến khi đi làm. Cả hai đều hoàn thành xuất sắc khoá thực tập, sau đó được trực tiếp mời làm tại bệnh viện. Có thể nói Phác Chí Huân và Phác Vũ Trấn là một trong những thế hệ mới của ngành y khoa, đều xuất sắc. Đương nhiên làm bạn với nhau gần chục năm, Phác Vũ Trấn biết tấn tần tật về Chí Huân, từ đời tư cho đến việc yêu đương.

"Sao? Mày chưa chia tay tên khốn đó hả?" Phác Vũ Trấn ngồi ở bàn cắn hạt hướng dương, mắt nheo nheo lại nhìn tên bạn thân. "Đồ điên, chia tay dùm tao đi. Tên đó cũng đ*o tốt đẹp gì đâu. Mày nhìn trên người mày đi, bao nhiêu vết bầm tím hả?"

Phác Chí Huân đột ngột bịt mồm Vũ Trấn lại, giọng tên này to quá rồi, người ngoài nghe thấy hết mất. Cậu biết Vũ Trấn có ý tốt nhưng mà nói bỏ sao mà dễ dàng vậy. Chưa kịp trả lời thì máy cậu hiện tin nhắn, Vũ Trấn liếc mắt nhìn rồi giật luôn chiếc điện thoại.

"Thằng điên này, đòi tiền cái đ*o, tiền mình thì đ*o dùng, bóc lột sức lao động của người khác. Mày mà cho nó tiền thì đừng trách tao đến tận nhà đánh nó. Mẹ, loại con trai hở tí là tiền như này tao khinh, tao nhổ." Phác Vũ Trấn chửi liên hoàn rồi tắt luôn nguồn điện thoại Chí Huân. Cậu đi theo tên bạn thân này gần chục năm, tính tình nó nhẫn nhịn như này cậu chịu không nổi. Cậu biết cả việc nó thích đàn anh mà giữ khư khư cái mối tình này chục năm. Cậu thấy khó hiểu, thời buổi này ai còn kì thị đồng tính luyến ái? Hơn nữa, đàn anh cũng là du học nước ngoài, tư tưởng chắc chắn phải mở hơn rất nhiều. Điều duy nhất Phác Vũ Trấn từ chối hiểu đó là đàn anh tốt như vậy mà không thổ lộ, lại đi yêu một cái thằng ở đầu đường xó chợ nào đó mà cậu chưa nhìn thấy mặt bao giờ. Mà yêu nhau cái nỗi niềm gì, đánh đập suốt ngày mà cứ đâm đầu vào, cậu chính là không muốn hiểu chỗ đó.

"Đàn anh tốt như vậy mà không thổ lộ đi, còn đâm đầu vào cái thằng bợ đít này làm gì hả? Chia tay ngay cho tao."

"Nhưng mà tao không muốn mất tình bạn giữa tao và anh ấy." Cậu vẫn nhìn đống hạt hướng dương mà than thở.

"Thằng dở này, mày nghĩ đàn anh nhỏ mọn đến mức không muốn làm bạn với mày hả? Tỉnh táo lại cho tao, đàn anh tốt với mày đều có lí do của đàn anh thôi, liều ăn nhiều. Mày chỉ sống có một lần, đừng để đến khi hối hận rồi không kịp."

Phác Chí Huân trầm ngâm mân mê hạt dướng dương. Cậu chẳng biết phải giải quyết sao nữa.

"Vết bầm ở lưng hết tím chưa? Còn đau không?" Phác Vũ Trấn vươn tay ra lưng cậu ấn ấn. Cái vết thương này bị lúc nào không biết. "Đừng nói với tao lúc hai người làm tên khốn kia đập vào lưng mày nhé."

Cậu im thin thít, không muốn thừa nhận nhưng mặt thì vẽ hết lên rồi. Vũ Trấn thở dài xong liền mắng cậu không biết suy nghĩ, sao cứ phải nhẫn nhịn vậy làm gì cơ chứ, chia tay cho khoẻ người. Phác Vũ Trấn ức chế kéo cậu lại, vạch hẳn áo lên mà xem xét. Cái vết bầm tím này cũng quá đau rồi đi, tím đến tụ cái máu lại, sao mà còn chịu đựng được. Phác Vũ Trấn đi lấy dụng cụ y tế, thật sự thì cái vết bầm tím này cậu chẳng biết xử lí sao nữa. Vừa hay đàn anh của cậu đi vào, thấy lưng Chí Huân đầy vết thương, anh lên tiếng.

[NielWink | Shortfic] Doctors' LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ