Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nõi ðây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và ngýời qua lại nữa. Ðôi lúc có chiếc giày trẻ em ðánh rõi. Công viên này là thế.
Ðến giờ ãn, lũ bạn cùng ðến công viên nô ðùa với tôi ðã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ ðến lúc cha mẹ trở về.
Chõi ðánh ðu chán, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại chạy ðến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên ðó hay bị lãng quên vì mọi ngýời thýờng ham ðánh ðu hoặc chõi cầu trýợt.
Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm ðỏ thắm cả khoảnh ðất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai ðó bỏ quên. Tôi cởi giày, ðắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rõi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu.
Tôi thýờng duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát ðể ðo xem cát sâu ðến ðâu. Chýa thấy ðáy ðâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhýng ông không tin, "Bãi cát ấy phải có ðáy, chứ không thể sâu thế ðýợc."
Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát ðều ngập hết cánh tay tôi.
Tôi không nhớ ðây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dýới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông nhý một bức tranh ðen trắng. Lúc tay phải lút ðến nách thì ðầu ngón tay tôi chạm phải một vật.
Ðó là một thứ mềm và mát ðýợc chôn dýới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hõn nữa. Khi ðầu ngón giữa gắng gýợng ðụng ðýợc vào nó, tôi cảm nhận ðýợc sự mềm mại và ðàn hồi. Tôi muốn nắm lấy ðể lôi lên nhýng không làm ðýợc. Tôi còn có cảm giác có thứ gì ðó bám vào ðầu ngón tay.
Tôi rút tay lên ðể nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhýng vẫn nhận ra ðýợc ðây là những sợi tóc của con gái.
Tôi lại thọc tay xuống, ðịnh sờ vào cái vật bị chôn ở dýới. Nhýng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không ðụng phải thứ gì cả. Tiếc õi lag tiếc!
Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ ðóng im ỉm chìm trong không gian ðỏ ối, trông nhý những bức týờng lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa.
Tôi lại thọc tay xuống cát, lần này thì ðụng phải thứ gì ðó, giống nhý một con cá vừa ðớp vào tay.
Rồi cổ tay tôi ðột nhiên bị tóm lấy và ghì thật chặt. Tôi ðịnh rút tay lên nhýng bị ghìm giữ, không thể cựa quậy. Xung quanh không có ai cả, dù kêu cứu thì cũng chỉ có tiếng vọng ðáp lại, vì bốn bề ðều là nhà cao tầng.
Tôi ðành nắm bàn tay phải lại, nhýng bị một sức mạnh nào ðó gỡ các ngón tay ra. Có một ngón tay nhỏ ðụng vào lòng bàn tay tôi, ngón tay ngọ nguậy nhý ðang viết chữ.
Cho tôi ra khỏi ðây.
Ngýời nằm dýới cát ðã viết mấy chữ này vào trong lòng bàn tay tôi. Tôi bèn thọc nốt tay trái xuống cát, dùng móng tay viết lên cổ tay ðang giữ chặt tay tôi hai chữ:
Không ðýợc.
Ngýời nằm dýới cát ðành tiếc nuối buông tay ra, tôi rút cả hai tay lên rồi ði về nhà. Kể từ lần ấy, tôi không dám ðến gần bãi cát nữa. Về sau, công viên bị phá bỏ ðể xây một chung cý. Tôi bèn ðến nhìn lại bãi cát, và nhận ra rằng nó rất nông, không thể chôn thứ gì bên dýới.
BẠN ĐANG ĐỌC
zoo _ Otsuichi_ Ngô Thị Vân dịch
Non-FictionĐây là gì?! Chính là loạt truyện vô cùng kỳ lạ của thiên tài Otsuichi. Cảnh ngộ của người chị cô độc trong cặp song sinh "Kazari và Yoko" không may bị chính mẹ mình ruồng bỏ, lời kể về cuộc đào thoát khỏi "Bảy căn phòng" của cậu bé và chị gái khi si...