Chương 4: Tôi không tốt, đặc biệt đặc biệt không tốt

829 84 5
                                        

"Vương Nhất Bác rất tốt, đặc biệt đặc biệt tốt."



---

Tiêu Chiến nói không sai, tôi và anh đã không cùng đường từ rất lâu rồi.

Trong mắt anh, có thể từ lâu tôi đã không còn là một đứa trẻ ngoan nữa. Tôi vốn dĩ muốn làm một đứa trẻ ngoan mà. Anh Chiến sẽ không cưng chiều dịu dàng gọi tôi một tiếng 'Cún con' nữa.

Trái tim tôi hình như đau đến tê dại.

Nhưng mà anh nói không có điều gì sai cả.

Người như anh, sao có thể vì tôi mà liều mình dấn thân được chứ? Chưa nói đến cái nhìn của xã hội, của người hâm mộ, của đồng nghiệp và còn cả gia đình, thì anh còn chẳng có tình cảm với tôi, nói gì đến hi sinh hay cân nhắc những hệ lụy kia chứ.

Bao nhiêu năm rồi mà, tôi sớm muộn cũng sẽ buông bỏ thôi, cho nên như thế này cũng tốt, ít nhất anh đã cho tôi tuyệt vọng và dũng cảm để buông bỏ.

Anh là người có nụ cười dịu dàng vô đối, ấm áp đến nỗi có thể nhấn chìm người khác, nhưng có tôi biết, Tiêu Chiến cũng là một người đàn ông lạnh lùng.

Cho tôi ôn nhu dịu dàng, cũng cho tôi bi thương vô hạn.



"Không cần, em không làm sai, chỉ là có một số thứ không được chính là không được." Tiêu Chiến đối với lời xin lỗi của tôi chắc là cảm thấy không cần thiết.

Anh đang nhắc nhỡ tôi, muốn tôi từ bỏ ý niệm của mình, cố chấp của mình.

Trái tim tôi như bị người nào đó tàn nhẫn đâm một nhát rồi lại một nhát, tôi đau đến chết lặng đi, ngón tay dưới bàn ăn lặng lẽ bấu chặt vào lồng bàn tay, bấu đến nỗi tôi phát đau nhưng lại không có cách nào thả lỏng.

Tôi hỏi, "Anh biết khi nào?"

Vì sao tôi muốn biết đáp án nhỉ, chắc là vì tôi đơn giản muốn xác định tình cảm của mình bị nhìn thấy từ lúc nào.

Anh cân nhắc một chút, hơi trầm ngâm, "Bốn năm trước."

Ha, tôi thật muốn cười anh, muốn bảo anh biết muộn quá, thời gian chậm mất hai năm rồi, phải là sáu năm trước mới đúng. Nhưng mà hình như không phải việc vẻ vang gì lắm, nếu biết sớm hơn, có khi anh lại cười tôi.

Diễn xuất của tôi không tốt, nếu tôi là Ảnh Đế, nói không chừng cả đời Tiêu Chiến cũng không biết được. Nhưng mà thực tế chính là thực tế, anh ấy biết, tôi cũng không phải Ảnh Đế.

"Anh muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến em sao? Thật sự một cơ hội cũng không thương tình cho em?" Tôi đối mắt hỏi anh.

Tôi nhìn thấy anh nhăn mày, dường như cảm thấy tôi không nên nói những thứ vô nghĩa này. Anh vô thức gõ gõ mặt đồng hồ trên cổ tay trái, không có vẻ gì là vô tình lãnh khốc nói một câu, "Tôi không phải đồng tính."

Thật ra tôi cũng muốn nói, tôi vốn không phải đồng tính mà. Tôi trước nay chưa từng thích đàn ông, tôi thích anh, nhưng vừa hay anh và tôi cùng giới tính, tôi căn bản không phải đồng tính mà, tôi chỉ là thích anh.

"Ừm, em biết rồi."

Tiếp nhận tôi là một chuyện quá mạo hiểm, anh không nên làm như vậy. Cho dù anh là đồng tính, chưa chắc anh đã chọn tôi. Bởi vì tôi là người xấu, tôi không tốt, một chút cũng không tốt, không xứng với anh.

[Bác Chiến] Anh ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ