End

3.2K 270 8
                                    

Mặt trời lên cao, vừa vặn đem vài hạt nắng mờ nhạt thả rơi qua khung cửa, chiếu sáng một góc phòng với thân ảnh vẫn đang say sưa chìm đắm vào hơi ấm quen thuộc đến quên đi giờ giấc.

Minjeong trở mình, nặng nề kéo nhẹ mi mắt. Một phong trần nhà trắng xoá hiện ra, cảm giác cả người tựa như vô lực, hơn nữa đầu óc còn có chút mơ hồ không rõ

Mất hết vài giây để tìm lại sự tỉnh táo. Minjeong nhất thời giật thót mình khi nhận ra khoảng trống bên cạnh đã vắng bóng từ lúc nào. Căn phòng ngỗn ngang quần áo từ trận nồng nhiệt đêm qua chìm vào tĩnh mịch khiến cho thái dương em bỗng chốc toát mồ hôi, vội vã đảo mắt khắp nơi với đáy mắt đã nặng nề những lo lắng.

Tiếng nước chảy rốc rách ẩn sau cánh cửa phòng tắm vừa lúc cũng dừng lại. Yu Jimin xuất hiện với mái tóc ướt sủng và một chiếc áo choàng khoác trên người. Vừa bước chân ra, đã lặp tức chạm phải ánh mắt của Minjeong, hai má theo đó cũng vô cùng ngại ngùng mà thêu lên chút vệt hồng, vành tai đỏ ửng. Luốn cuống đem chiếc khăn bông đang lao tóc trực tiếp úp thẳng lên đầu.

- Em...em mau tắm đi..._Jimin lúng phúng nói một câu, sau đó cuối đầu vội vã đi ra ngoài. Vì tầm nhìn bị che mất, nên thành ra không trách khỏi việc va phải bờ tường mấy cái liền đến đau điếng.

Minjeong ngơ ngác giương mắt nhìn theo. Trong lòng thầm kêu gào mấy tiếng. Có phải hay không Yu Jimin lại giận em rồi?

Chỉ nghỉ tới thôi lại cảm thấy cả một  bầu trời đầy mây đen đang giăng phía trước. Kim Minjeong dù có chút lo lắng, nhưng thật ra lại không hề cảm thấy hối hận về hậu quả sắp tới của trận nồng nhiệt đêm qua, thực sự mà nói, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất suốt 18 năm tuổi xuân của em. 

Minjeong nén một tiếng thở dài, nặng nề kéo chăn rời khỏi giường. Ấy vậy mà cơn đau từ dưới hạ thân truyền đến lại khiến em chới với một trận, hai chân bủng rủng, vô lực ngã trở lại giường.

Ôi trời, em không thể đứng nổi luôn.

Đắn đo một lúc, Minjeong quyết định nhờ sự giúp đỡ của Jimin. Em lớn tiếng gọi, Yu Jimin nghe thấy liền vội vã chạy vào, tiếp đó hai má đỏ bừng, hoảng loạn dùng tay che đi hình ảnh hết sức bức người ở phía trước

- Em...sao em lại trần như nhộng vậy...mau đi tắm đi.

- Em không đi được, chị giúp em đi

- Sao lại không?

- .....

- ....

- ....

- ....

- ....

- ....

- ...

- Chị biết rồi.

Jimin lật đật đi đến, hai mắt còn rất chính chắn mà liều mạng nhắm chặt. Cô ra sức Quơ quàng một lúc mới chạm được đến người em, mà khổ nổi lại chạm vào những nơi không nên chạm tới, vậy nên bầu không khí kì cục này lại cứ thế càng gia tăng nhiệt độ.

Minjeong buồn cười nhìn dáng vẻ lúng túng của Jimin bế em vào phòng tắm, đêm qua đã thấy hết rồi, còn có cái gì chưa nhìn qua đâu mà tại sao lại xấu hổ như trẻ con thế nhỉ...

[Winrina] Hôm Ấy, Tôi Nhặt Được Đại Tiểu ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ