7

1.6K 143 10
                                    

- Em xin lỗi, hôm qua em vừa đến em lại ngủ quên mất.

Chí Mẫn đứng ở sân thượng cùng Mẫn Doãn Kì nói chuyện điện thoại. Vừa sáng sau khi rời khỏi vòng ôm ấm áp của Kim Tại Hưởng thì đập vào mắt cậu là hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn hỏi han của Doãn Kì. Điều này làm cậu rất thấy có lỗi, đã nói dối còn làm người khác lo lắng, cậu chả biết bản thân đang làm gì nữa.

Đáp lại sự hối hả của cậu, y hạ tone giọng xuống thật thấp, vừa yêu thương vừa cưng chiều.

" Lần sau có gì thì gọi anh một tiếng. Em như vậy anh lo lắm."

" Vâng."

Kết thúc cuộc gọi, Phác Chí Mẫn đem đôi mắt xinh đẹp cụp xuống nền gạch của sân thượng, Kim Tại Hưởng ngồi bên trong với bộ đồ ngủ màu nâu đậm, tay cầm một ly rượu vang đỏ vắt chéo chân âm thầm quan sát cậu.

Kim Tại Hưởng nói không trách chính là nói dối. Nhìn người mình yêu luôn quây quẩn với những suy nghĩ không đáng, tự cho là bản thân có lỗi chỉ vì phụ bạc một người vốn dĩ phải chịu hậu quả như vậy, làm sao anh cầm lòng cho đặng?

Trước đó, Kim Tại Hưởng biết tất thẩy mục đích mà Phác Chí Mẫn đồng ý đến với anh. Đứa nhỏ ngốc nghếch cứ nghĩ tìm hạnh phúc mới để lấp đầy chỗ trống mà người kia để lại, cùng với để bọn họ nếm trải cảm giác bị phản bội là đau thương thế nào. Nhưng Kim Tại Hưởng đối với cậu chính là cáo già, cậu chẳng qua chỉ là chú mèo con đang cố tìm một điểm tựa tạm thời. Nhưng đâu biết cậu càng lún lại càng sâu, liệu bây giờ đem cậu tách ra Kim Tại Hưởng, cậu có thể không?

Bất quá, tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng của Kim Tại Hưởng đã từ từ lay động cậu. Những vết nức chằng chịt trong tim cậu, anh cuối cùng cũng có thể chửa lành.

Chấp nhận cùng cậu diễn nốt vở kịch này cũng là vì cậu. Phác Chí Mẫn hận một, Kim Tại Hưởng hận mười. Bất kể ai dám tổn thương cậu, anh sẽ để bọn họ trả giá đắt hơn gấp một trăm lần.

Càng nghĩ, Tại Hưởng nhếch mép cười đắc thắng. Bây giờ bụt có xuống giúp Mẫn Doãn Kì cũng không còn kịp.

Trở lại với không gian tĩnh lặng của đôi trẻ. Chí Mẫn đem ly rượu đang uống dở trên tay anh đặt xuống bàn.

" Anh đừng suốt ngày cho chất kích thích vào người như vậy."

Tại Hưởng hiểu ý ngoan ngoãn đưa ly rượu cho cậu, hài lòng đem vật nhỏ đặt lên đùi. Bàn tay to lớn xoa nhẹ những cơn lạnh buốt trên tay cậu.

" Em không biết lạnh à? Lỡ bị cảm thì sao?"

" Sẽ không đâu."

Kim Tại Hưởng không đôi co với cậu nữa, trong dạ cậu bắt đầu thấy khó chịu.

" Anh không định hỏi gì em sao?"

" Muốn hỏi cái gì?"

" Cuộc gọi khi nãy..."

" Nếu em muốn nói thì tôi nghe."

" Anh ấy chỉ hỏi tại sao hôm qua em không bắt máy điện thoại, cả tin nhắn cũng không trả lời."

Người Tình [ Vmin ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ