Mạnh Vũ từ thang máy chạy ra, nhìn cửa lớn phòng hiệu trưởng đóng kính, nhất thời trong lòng dâng lên muôn vàn xúc cảm muốn khóc. Cuối cùng định thần lại, đẩy cánh cửa hoa mỹ ra.
Vào phòng, không khí càng liền vô cùng ngột ngạt nghiêm túc. Yên Thanh đứng bên cửa sổ, hai tay để sau lưng, cúi đầu liếc nhìn khung cảnh trường Thất Yên.
"Lý do tôi kêu các em lên chắc các em là người biết rõ nhất."- Giọng Yên Thanh bình đạm.
Ngay khi Mạnh Vũ cùng nam chính thứ nhất và nữ chính bước vào, thư kí riêng của Yên Thanh- Lâm Mục đã nhíu nhíu mày xoay người rời đi.
Mặc dù là thư ký của Yên Thanh, nhưng vẫn có một số việc cần tránh, dù sao hai trong ba học sinh này cũng là lớp con ông cháu cha. Để hai tổ tiên này mất mặt, chỉ sợ cuộc sống trong thành phố của gã sau này khó khăn.
"Vâng." - cả ba đồng thanh đáp.
"Tốt. Ngọn nguồn."
"Là Mạnh Vũ, cậu ấy ngủ trong lớp. Chủ nhiệm kêu cậu ấy dậy, sau bị cậu ấy chửi rồi ... Mọi việc không liên quan đến em và Tức" - Ngọc Uyên cúi đầu ngoan ngoãn tóm sự việc.
Mạnh Vũ mím môi cúi đầu nhận lỗi như trẻ nhỏ. Tuy khó chịu nhưng lời nữ chính nói là sự thật, chính cậu ngủ trong lớp mới dẫn đến mọi việc như vây.
"Thật?" Xoay người nhìn thiếu niên lẳng lặng đứng đó, đầu cậu cúi thấp xuống chỉ để lộ đỉnh đầu cùng hai vành tai trắng nõn, vì lo láng mà tay vô ý vò góc áo. Thanh Yên cười nhẹ một tiếng rồi như nhớ ra điều gì mà mặt mày trở lại lành lùng.
"Là thật."
"Không."
Hai âm thanh cùng lúc vang lên, một là Mạnh Vũ, người còn lại Mục Tức.
Mạnh Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu lộ ra dung nhan tinh xảo nhìn nam chính thứ nhất.
Ngọc Uyên không thể tin mà mở to mắt nhìn Mục Tức, cô không hiểu tại sao anh lại nói giúp cậu. Không phải, mới sáng nay chỉ vì bản thân lộ ra ít ủy khuất mà anh đã xảy ra tranh chấp với Mạnh Vũ hay sao. Lúc ở tháng máy, anh cũng tỏ ra lạnh nhạt với cô. Không lẽ, vì nụ hôn đó.
Ngọc Uyên trầm mặt nhìn thoáng qua môi Mạnh Vũ, tay nắm thành quyền, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, đôi mắt đen láy tràn ngập lửa giận ganh tị.
Lúc này, Mạnh Vũ khóe mắt nhìn thoáng qua nữ chính, cậu nhìn ra trong đáy mắt Ngọc Uyên lúc này ánh lên tia điên cuồng. Nhíu mày khó hiểu,cảm giác rùng mình lờn lợn khắp người, bất giác xê dịch về phía sau, né tránh tầm mắt cô.
"Bàn ghế là em làm ngã, chủ nhiệm cũng vì...tức giận mới chảy máu mũi.." thanh âm Mục Tức lành lạnh vang lên, anh dừng lại, giương mắt nhìn Ngọc Uyên, sau đó lại nói tiếp:" và bạn học Ngọc không có liên quan."
Khi tầm mắt Mục Tức rời tới, Ngọc Uyên đã thu hồi bỉu cảm, gương mặt vẫn điềm đạm đáng yêu như thường.
Mạnh Vũ nhìn một màn, trong lòng không khỏi nghĩ: quả nhiên nữ chính, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.
Chẳng qua, nữ chính dù ra sao đi nữa cũng không liên quan đến cậu. Đơn giản mà nói, cậu như kẻ qua đường trong cuốn tiểu thuyết này. Đợi một ngày không xa, có lẽ cậu sẽ xuyên trở lại hiện thực.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trốn Khỏi Hậu Cung Nữ Chính
Short StoryNhìn hậu cung nữ chính đang hầm hầm hồ hồ hướng về phía cậu đj tới, người con trai bề ngoài vẫn ôn nhu mỉm cười bên trong đã lẩy bẩy run rẩy. Con mẹ mó! Lão tử muốn trốn!!!