Mưa trút xuống đã một ngày một đêm, nhiều con đường trong thành phố A đã bị nước che lấp.
Mạnh Vũ cầm ô đứng trước nhà tù X, hai mắt y nhìn thẳng về cánh cổng đang đóng chặt. Khi nhìn thấy cánh cửa được mở ra, một ông lão một đầu tóc trắng chầm chậm được người dìu đi ra. Ánh mắt léo lên tia xót xa, vội nâng lên đôi chân thon dài bước nhanh về phía ông lão, ngập ngừng hô:" Ô...ông..."
Bàn tay già nua đầy vết nhăn run rẩy vươn ra như muốn cầm lấy hai tay cậu nhưng khi gần chạm tới thì lại rụt tay về:" Vũ....Vũ....con lớn thế này rồi...con...con..." Ông lão như kích động một câu nói không hoàn chỉnh.
Mạnh Vũ có chút đau xót. Ở tuổi này, đáng lẽ Hà Diệp nên vui vui vẻ vẻ bên con cháu nhưng lại mười mấy năm ở bên ngục tù. Để rồi, giờ chỉ có thể kích động khi được ra tù gặp con cháu mà không dám thân mật trong lòng ông phân nữa chính là chịu khổ sở đi.
Lúc đọc truyện, qua vài ba câu của tác giả làm người ta không cảm thấy gì. Nhưng khi chính thức, mới biết cỡ nào khó chịu.
Có thể, lúc xem qua ta cảm thấy đồng tình với nhân vật A hay B. Nhưng chỉ là đồng tình với nhân vật, qua vài giây loại đồng tình này sẽ biến mất khi qua tình tiết, nhân vật khác mà thôi.
Mạnh Vũ mỉm cười, một tay cầm ô che cho cả hai, một tay vòng qua ôm lấy ông cụ:" Chào mừng ông ngoại."
Được thiếu niên một thân sạch sẽ ôm lấy, chóp mũi thoang thoảng mùi hương của tuổi trẻ. Hà Diệp không cầm được nước mắt tí tách rơi xuống.
Mạnh Vũ vỗ vỗ vai ông, nghiêm túc nói:" Ông ngoại, không được khóc. Khóc lên sẽ không đẹp trai nữa."
Hà Diệp: "Đứa trẻ ngốc. Ông già thế này còn đẹp trai chỗ nào?"
Mạnh Vũ hừ hừ đắc ý nói:" Ông của con lúc nào không đẹp."
Hà Diệp bị một bộ 'ta đây không nói sai' của Mạnh Vũ làm bật cười.
Nhìn ông lão cười ha hả lên, bất giác khoé miệng Mạnh Vũ cũng cong lên. Như suy nghĩ ra gì đó, cậu đánh đánh lên trán bản thân:" Ông xem ông xem, vì nhan sắc này của ông làm con quên luôn việc phải đi về." Cậu khẽ dừng lại một chút, hai mắt nhìn ông, trịnh trọng nói:" Ông, về nhà thôi."
Hà Diệp:" Nhà..."
Mạnh Vũ gật mạnh đầu:" Đúng! Về nhà thôi."
...
Giúp Hà Diệp mở cửa xe, đợi khi thấy ông ngay ngắn ngồi bên trong. Cậu đi tới bên khác, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh ông, gật đầu với tài xế:" Chạy đi bác."
Tài xế nghe vậy, gật gật đầu:" Vâng." Sau đó khởi động bon bon chạy trên đường.
Nhà tù X ở vùng ngoại thành, cách nhà ở Mạnh gia trong thành số A tầm 4 tiếng chạy xe. Mạnh Đình sợ ông lão mệt, khuyên ông nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn bản thân nghiêng đầu nhìn ngoài trời mưa, bất chi bất giác lại nhớ đến hai con gấu trúc nào đó mà bật cười.
"Đến." Tài xế sau khi dừng xe trước cửa nhà, nhìn qua kính nhỏ trước mặt nhắc nhở.
Cùng lúc, Hà Diệp cũng tỉnh lại. Mạnh Vũ lắc đầu từ chối khi tài xế định xuống xe mở cửa:" Để cháu được rồi, đã phiền bác cả ngày rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Trốn Khỏi Hậu Cung Nữ Chính
Short StoryNhìn hậu cung nữ chính đang hầm hầm hồ hồ hướng về phía cậu đj tới, người con trai bề ngoài vẫn ôn nhu mỉm cười bên trong đã lẩy bẩy run rẩy. Con mẹ mó! Lão tử muốn trốn!!!