2.

3.2K 295 12
                                    

Thời điểm cánh cửa từ bên ngoài bị đạp ra, Tiêu Chiến vẫn dùng lý trí còn lại để đánh ngã một người, một vài chiếc đĩa sứ có hoa văn hoa mẫu đơn cổ bị vỡ thành nhiều mảnh, trong đống hỗn độn, anh mơ hồ nhìn thấy Vương Nhất Bác với đôi mắt đỏ hoe.

Lúc trước Vương Nhất Bác rất ít khi mất kiểm soát, phần lớn cảm xúc đều ẩn dưới vẻ mặt lãnh đạm, lúc này nhìn Tiêu Chiến cả người đỏ bừng, không khỏi nắm chặt tay lại.

Quả nhiên nắm đấm không có đi ra ngoài, Tiêu Chiến bắt tay, nói thầm.

"Nhất Bác, đừng."

Vương Nhất Bác hiểu ý của Tiêu Chiến, thân phận đặc biệt của hắn không có khả năng ở đây huyên náo, nhưng trong lòng hắn có một ngọn lửa đang cháy lên vì đau đớn.

Những người trong phòng không phản ứng trước sự ra vào đột ngột của hắn, chỉ nghĩ Tiêu Chiến gọi nhân viên đến đón.

Lúc Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, sợi dây căng thẳng buông lỏng không rõ lý do, rượu đã sớm ngấm vào người anh, lúc này chỉ có thể dựa vào bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Tiêu tiên sinh, anh không cho Vương tổng thể diện. Cứ như thế này anh sẽ bị tổn thất."

Tiêu Chiến nhếch mép, định ngẩng đầu muốn đánh trả, nhưng lại bị một bàn tay khô ấm đè lại, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu.

"Thiệt thòi cái gì? Các người là cái dạng gì?"

Một đám người hiển nhiên không ngờ có người lại cao ngạo như vậy, ánh mắt rơi vào Vương Nhất Bác, khuôn mặt này, xương mặt cao siêu, lông mày sắc bén, nhưng luôn cảm thấy vừa lạ vừa quen.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến xuống ghế, giẫm lên một cái hỗn độn rồi dừng lại trước mặt Vương tổng.  Hắn quá cao, Vương tổng chỉ có thể ngước lên nhìn hắn.

"Vương tổng của DXN? Ha, dự án của Triệu gia xong chưa? Tôi nhớ sắp tới hạn rồi, dù nợ nần chồng chất còn dám ở đây ra vẻ đáng thương!"

Vương Nhất Bác mặc quần áo bình thường, dáng vẻ bình thường, nhưng khí chất của hắn toả ra rất nặng nề khiến một đám người trung niên nhất thời phải kiềm chế.

"Sao cậu biết..." Vương tổng vừa kinh ngạc, đối với vị không rõ lai lịch này nảy sinh kiêng kị, hầu như không ai biết chuyện này ngoại trừ những người tin cậy xung quanh.

Vương Nhất Bác cười nhẹ, nụ cười chỉ có thể rơi trong khóe mắt.

"Thật không may, Triệu thiếu với tôi có chút giao tình."

Vương tổng kinh hãi thay đổi sắc mặt, không nói lời nào, còn tưởng Tiêu Chiến chỉ là một nhà thiết kế bình thường, sau lưng còn có một vị Phật lớn như vậy.

Người có liên quan, Tiêu Chiến, có chút thở dài.

Vương Nhất Bác trước đây chưa từng có biểu hiện như vậy.

Sắc sảo vững vàng, mưu lược, dưới nụ cười là sức mạnh trấn áp khó có thể phá vỡ.

Khi Vương Nhất Bác còn là một thanh niên đơn giản có ý chí tự chủ, hắn rất rõ ràng giữa việc thích và không thích.  Không biết bộ dáng này đã được mài dũa qua bao nhiêu lần, nhưng thực sự hắn đã trưởng thành hơn.

[ BJYX | Edit ] Xuân Sơn Tiểu Nguyệt Lượng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ