CHƯƠNG 5

240 7 0
                                    


Lão Triệu làm một bàn đầy đồ ăn, gà, vịt, bò, cá gì đều có hết.

Giản Tích lại không giống các cô gái khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt. Ngược lại, cô là loại người rất biết hưởng thụ, thịt mỡ gì cũng đều không kỵ.

Hạ Nhiên cảm thấy cô so với đàn ông còn ăn uống thoải mái hơn.

Giản Tích mười phần cổ vũ, mỗi một món cô ăn qua đều khen không ngừng: "Anh Triệu trước đây không phải làm đầu bếp chứ, mấy món này vừa thơm vừa ngon."

Lão Triệu được khen thì mừng rỡ: "Hoàn toàn do tự học thành tài đấy."

Vợ lão Triệu cũng gắp cho cô một cái đuôi heo: " Bác sĩ Giản thích thì thường đến đây ăn cơm đi, cô còn trẻ như vậy đã có thể là bác sĩ mổ chính, cô còn lợi hại hơn."

"Tôi đi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy mấy cấp, nhưng giai đoạn thực tập cũng không thiếu." - Giản Tích giọng nói nhẹ nhàng: " Yên tâm, tôi không có đi cửa sau đâu."

Trên bàn ăn lại vang lên một tràng tiếng cười, bữa trưa kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.

Sau khi ăn xong, đứa bé có vẻ đói bụng, vợ lão Triệu bèn đi cho đứa bé bú, Giản Tích thuận miệng hỏi thăm: " Lượng sữa có đủ cho bé không?"

"Đủ thì đủ, nhưng ngực bên trái rất căng đau, đứa nhỏ muốn bú lại không ra sữa" - Vợ lão Triệu cho đứa bé ăn sữa xong bèn đem thả lại vào giường nhỏ.

Hai người đi đến phòng khách, Giản Tích nói: " Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, chỉ sợ tuyến sữa bị nghẽn, chẳng may bị nhiễm trùng lại không thể đích thân cho đứa nhỏ ăn sữa."

Cô nghĩ nghĩ: " Tôi có quen một bác sĩ chuyên về vấn đề này, rất có kinh nghiệm, cô có thể đến đó kiểm tra xem sao, chút nữa tôi sẽ đưa cô số điện thoại của vị bác sĩ đó."

Hai vợ chồng lão Triệu nghe thế lại một lần nữa luôn miệng nói cám ơn.

Giản Tích cũng tạm biệt hai người: " Cám ơn bữa trưa của hai người, tôi đi trước."

Hạ Nhiên cũng nói: "Cùng đi."

Hai người một trước một sau ra cửa, Giản Tích cầm chía khóa xe: " Có cần tôi đưa anh về không?"

Nhà Hạ Nhiên cách đây chỉ khoảng hai trăm mét, lần trước rửa xe cô có nghe anh nói qua, Giản Tích cũng là theo phép lịch sự hỏi khách sáo, tay cô vừa định mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

Nào biết Hạ Nhiên lại nói: "Được"

Giản Tích ngây người, phát hiện Hạ Nhiên đang nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên tĩnh lặng.

Cô gật đầu: "Lên xe đi."

Không đến hai phút đã đến nơi, đây là một cái nhà hai tầng, một trệt, không mới không cũ, đứng ở cửa là một bà cụ đang cố sức bắt một con gà.

Con gà kia thấy vậy đập cánh chạy đi, còn không ngừng kêu, bà cụ bị cánh con gà vỗ phành phạch làm cho hoa cả mắt.

Hạ Nhiên thật nhanh đẩy cửa xe ra chạy tới,: " Bà ngoại, bà đang làm gì vậy?"

Vừa nghe anh nói, bà cụ bị giật mình, con gà thấy thế liền thoát khỏi ràng buộc, bay loạn khắp nơi.

"Gà của bà, gà của bà." - Bà ngoại đau lòng xót của, vóc người mập lùn cứ thế muốn đuổi theo.

Hạ Nhiên ngăn lại: " Để cháu, bà đứng yên đó đi!"

Hạ Nhiên tay chân dài, đuổi theo con gà, đuổi một lúc vẫn chưa bắt được, con gà kia bị dọa sợ càng nổi điên hơn. Đột nhiên tiếng gáy vang lên thật dài, sau đó là âm thanh đập cánh điên cuồng.

Chỉ thấy Giản Tích nửa ngồi, một tay nắm hai cái cánh gà, cực kỳ ung dung: " Còn chạy đi đâu"

Cô đi về phía Hạ Nhiên, đưa tới: " Đây."

Con gà kia vẻ mặt không tình nguyện, rướn cổ kêu vài tiếng như kháng nghị.

Hạ Nhiên nhận lấy: " Được đấy, thân thủ rất tốt."

Giản Tích cười cười: " Chuyện nhỏ."

"Ai u, tốt quá, bắt được rồi. Gà ta ở nông thôn đến bốn mươi tám đồng một cân lận đấy" - Bà cụ vui vẻ như điên, đủng đỉnh bước đến, nhìn Giản Tích một cái, lập tức mặt mày hớn hở: " Cám ơn cháu, cô gái tốt!"

Hạ Nhiên giới thiệu: " Đây là bà ngoại tôi."

Giản Tích thân thiết chào: " Cháu chào bà."

Ánh mắt bà ngoại như càng phát sáng hơn, nửa giây cũng không rời mắt khỏi Giản Tích: "Ngoan, ngoan, ngoan, cháu vào nhà ngồi, để bà ngoại lấy khoai lang lát cho cháu."

"Được rồi, được rồi, bà đừng vội nữa."- Hạ Nhiên tiến lại ngăn ở giữa hai người, cắt đứt mấy lời lải nhải không ngừng của bà mình: "Gà này là muốn làm thịt sao?"

Bà ngoại mất hứng vì anh xen mồm vào, lầu bầu nói: " Làm thịt hầm canh gà, bồi bổ cho cháu."

Hạ Nhiên nhíu mày: " Con thân thể cường tráng thế này, bồi bổ cái khỉ gì?"

Hạ Nhiên cởi áo khoác ngoài, lại xắn tay áo trong lên, thời điểm dùng sức, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng, làm người ta cảm thấy sức lực của anh vô cùng lớn. Anh liếc mắt nhìn Giản Tích bên cạnh: " Cười gì?"

Cười trộm bị phát hiện, Giản Tích lập tức thu hồi khóe miệng, nghiêm chỉnh, không nói.

Hạ Nhiên cũng nhíu mày lại, làm việc chính trước đã.

Anh đem con gà kia đè xuống đất. Chân trái không biết nặng nhẹ đè ở đầu nó, tay duỗi ra: " Đưa dao đây."

Bà ngoại bèn vui vẻ đưa con dao phay qua, còn không quên nhắc nhở: "Chặt cẩn thận, cẩn thận một chút, giữ đầu gà lại, cháu không ăn thì bà ăn."

Giản Tích nhìn điệu bộ này của anh, trong lòng đúng là không biết nên nói gì: "Anh định dùng dao này... Chặt đầu của nó?"

Hạ Nhiên làm vẻ đương nhiên: " Bằng không thì sao?"

Giản Tích: " Cách anh giết gà là thế à?"

Hạ Nhiên: " Đúng vậy."

Giản Tích bật ngón tay cái lên với anh, cảm thấy dù dùng lời nói cũng khó mà biểu đạt hết, cô liếm môi một cái, thật sự là không thể đứng xem nổi nữa: "Đưa dao cho tôi."

Hạ Nhiên chần chờ, bàn tay trắng nõn của Giản Tích hướng về anh: " Đưa đây."

Đoạt lấy dao, Giản Tích ước lượng trên tay, sau đó một tay cầm dao, một tay bắt gà, hết sức thuần thục đem cổ gà lật lại, tay phải giữ chặt.

Nhổ hết một đám lông tơ ở yết hầu con gà, sau đó dùng dao rạch một đường thật sâu, máu gà cũng theo lưỡi dao chảy xuống một đường dài, lào rào máu gà rơi hết vào một cái chén sứ.

Toàn bộ quá trình lưu loát, sạch sẽ, hơn nữa cũng không gấp không vội.

Đã làm thì phải làm cho hoàn thành, nhổ sạch lông gà xong, Giản Tích mới đem con gà đi mổ bụng.

Bà ngoại Hạ Nhiên ở bên cạnh khen không ngớt: "Thời buổi bây giờ kiếm được cô gái đảm đang như vậy khó lắm."

Hạ Nhiên cũng kinh ngạc hỏi: " Cô còn biết làm việc này",đúng là khó nhìn ra.

[RE-UP] ÁNH DƯƠNG ẤM ÁP - GIẢO XUÂN BÍNH( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ